THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 432

Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt cán đao:
- Ông là ai? Bằng vào cái gì mà ra lệnh cho ta?
Lão nhân mỉm cười, nụ cười vừa thần bí, vừa quỷ dị.
Lúc nụ cười đó xuất hiện, khuôn mặt của lão đã tan biến trong bóng tối,

giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Phó Hồng Tuyết đi qua hai đống châu bảo, không quay đầu, ra khỏi cửa,

xem ra những châu bảo vô giá đó trong mắt hắn, chỉ bất quá là những đống
rác tanh tưởi.

Hắn vừa ra khỏi cửa, lập tức quẹo về phía trái, quẹo trái ba lần, quả

nhiên thấy một cánh cửa.

Giữa căn phòng trống không, chỉ có một cỗ quan tài. Quan tài làm bằng

gỗ cực tốt, kích cỡ dài ngắn xem chừng rất vừa vặn thân thể Phó Hồng
Tuyết, trên nắp quan tài có giắt một bộ đồ đen, kích cỡ đương nhiên cũng
hoàn toàn phù hợp với thân người hắn.

Những thứ đó vốn đặc biệt chuẩn bị cho hắn, mỗi một điểm đều rất chu

đáo. Bọn chúng vốn không phải là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến, khi hắn chết, trên quyển sổ cũ kỹ

bạc màu đó nhất định có thêm vài hàng mới.

Phó Hồng Tuyết, ngày x tháng x gặp mặt, khẩn trương mệt mỏi, tự đại

ngu xuẩn, Công tử Vũ cực kỳ vui mừng.

Ngày x tháng x, Phó Hồng Tuyết chết dưới kiếm Công tử Vũ.
Những hàng đó hắn đương nhiên không thấy được, chỉ có thể thấy trong

tâm người ta nhất định khoái trá vui mừng.

Quan tài lạnh như băng, cứng như đá, màu sơn mới lấp loáng trong bóng

tối.

Hắn đột nhiên quay mình đi ra, trước hết quay trở lại căn phòng chứa

bảo tàng, bên trong lại vang vọng tiếng bạt kiếm đơn điệu ngắn gọn.

Hắn lại không dừng chân, lại quẹo phải ba lần, xô cánh cửa bên trái.
Bên trong cửa một màn hắc ám, không thấy gì, lại có thể thoáng ngửi

được một mùi u hương.

Hắn đi vào, bước tới giường. Hắn biết giường đặt ở đâu, hắn đã có thể

nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.