THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 448

Như Ý đại sư đáp:
- Bần ni cũng có nguyện vọng đó.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Nếu như vậy, những mong đại sư ban phước, để tâm tình ta tĩnh lặng.
Như Ý đại sư chấp tay:
- Được.
Bà ta quả nhiên thò tay móc ra từ trong ngực áo một cái bình gỗ nhỏ, rảy

nhiều giọt dầu thánh, dịu dàng xoa trên má và lưng bàn tay của Phó Hồng
Tuyết, trong miệng lẩm bẩm Phật hiệu, lại hỏi:

- Ngươi có nguyện vọng gì?
Phó Hồng Tuyết thốt nhỏ:
- An nhẫn bất động như mặt đất, tĩnh lự thâm mật như bí tàng.
Lòng bàn tay của Như Ý đại sư vỗ nhẹ trên đầu hắn:
- Được, nguơi đi đi.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Được, ta đi.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy trắng nhợt lóe sáng, không phải là

ánh dầu, mà là một thứ ánh sáng an tường tĩnh tại kỳ lạ.

Hắn lại bước lên thạch đài, lúc bước qua mặt Trác phu nhân, đột nhiên

thốt:

- Hiện tại ta đã biết.
Trác phu nhân hỏi:
- Biết cái gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Biết là ngươi.
Sắc mặt Trác phu nhân đột nhiên biến đổi:
- Ngươi còn biết gì nữa?
Phó Hồng Tuyết mỉm cười.
Trác phu nhân hỏi:
- Ngươi... làm sao ngươi biết?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tĩnh lự thâm mật như bí tàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.