THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 64

Những năm gần đây hắn đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm

rồi, mọi người đều quen với điều này.

Nhưng hôm nay đột nhiên hắn lại cảm thấy rất không tự nhiên, giống

như một thiếu nữ lõa thể đứng giữa một đám đông nam nhân vậy.

Phải chăng là bởi vì hai cặp mắt trong cỗ xe ngựa đối diện, đã nhìn

xuyên qua cái vỏ ngoài được phủ đầy vàng của hắn, đã nhìn thấy được đứa
trẻ lang thang với đôi chân trần kia.

- Một nhát đao xẻ vỡ thùng xe, móc hai cặp mắt kia ra.
Hắn có nỗi bức bối đó, nhưng lại không hề làm như vậy, bởi vì hắn tới

nơi này, không phải để tìm kiếm cái việc phiền phức đó.

Mấy năm gần đây, hắn đã học được cách nhẫn nhịn.
Hắn đến nhìn cũng không nhìn sang bên đó lấy một lần nữa, chỉ viền

theo con đường dài mặt trời đang chiếu rọi, đi về quán trọ hắn nơi đang ở,
mỗi một bước chân sải ra, đều chính xác hệt như lão thợ may đo áo cho
một tiểu cô nương khó tính, không thừa một tấc, không thiếu một tấc, bước
nào cũng vừa đúng hai thước ba tấc.

Hắn hy vọng người khác cũng rõ, đao của hắn cũng chuẩn xác như vậy.
Minh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng buông tấm rèm cửa sổ xe ra, khẽ thở dài,

hỏi:

- Ngài thấy tên này thế nào?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
- Nội trong ba năm nếu như hắn chưa chết, thì nhất định sẽ trở thành một

kẻ điên.

Minh Nguyệt Tâm lại thở dài, nói:
- Đáng tiếc bây giờ hắn vẫn chưa điên?
Xe ngựa lại dừng lại đối diện trước Nhất Phẩm Hương.
Nhất Phẩm Hương là một quán trà lớn, trong quán trà thông thường đều

có đủ kiểu, đủ dạng người, quán trà càng lớn thì lại càng nhiều.

Minh Nguyệt Tâm lại vén tấm rèm lên, để cho Phó Hồng Tuyết nhìn một

lúc lâu, rồi nàng mới hỏi:

- Ngài thấy được gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.