THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 72

Là vì ai?
Là vì sự ngu muội của nhân loại? Hay là vì con người xa lạ cô độc kia?
Nàng lặng lẽ lau khô đôi mắt, nhẹ bước vào thùng xe, trên mặt lại đeo cái

mặt nạ lúc nào cũng toét miệng cười đó. Trong lòng nàng, nàng chỉ hy vọng
bản thân cũng có thể như ông Phật béo không ưu tư sầu muộn kia, có thể
quên đi tất cả bi thương và thống khổ trên thế gian, cho dù chỉ là trong
khoảnh khắc.

- Chỉ tiếc con người không phải là thần tiên.
- Dù cho có là thần tiên đi chăng nữa chỉ sợ cũng khó tránh khỏi có

những nỗi đau của riêng mình. Khuôn mặt tươi cười của bọn họ chẳng qua
chỉ là cố ý lộ ra ngoài, để cho nhân thế coi mà thôi.

Nàng lại tự an ủi bản thân như thế.
Khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết vẫn đang co giật. Minh

Nguyệt Tâm cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng xuống rồi hỏi:

- Người vừa nãy ngài đương nhiên cũng đã thấy qua?
Hắn đương nhiên thấy qua.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng ngài lại không hề chú ý đến hắn, bởi vì hắn thực sự quá bình

thường?

Bình thường đến nỗi giống như là một cái bọt biển giữa biển lớn, một hạt

đậu trong đống lương, bất kỳ ai cũng đều không chú ý đến hắn.

Nhưng đợi đến khi nước biển tràn vào cổ họng, thì người ta mới phát

hiện ra rằng cái bọt biển ấy đã biến thành một ngón tay màu đen, từ cổ
họng sẽ đâm suốt vào tim gan.

Minh Nguyệt Tâm thở dài, nói tiếp:
- Vì thế tôi đã luôn cho rằng loại người này là đáng sợ nhất, nếu như vừa

rồi hắn không tự mình để lộ tung tích, có lẽ cho đến giờ này ngài vẫn không
chú ý đến hắn.

Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
- Nhưng vừa rồi sao hắn lại phải cố ý để lộ ra tung tích?
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Bởi vì hắn muốn do thám tung tích của chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.