THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 98

- Cô biết ta?
- Đương nhiên là biết.
- Biết những gì?
- Ta không những biết võ công của ngươi, đến ngươi họ gì, tên gọi là gì,

ta đều biết cả!

Nàng khoanh tay lại, dương dương tự đắc từ trong đám cỏ bước ra,

nghiêng nghiêng ánh mắt lên lên xuống xuống quan sát Phó Hồng Tuyết.

- Người khác đều nói ngươi là quái vật, nhưng ta lại cảm thấy ngươi

không những không phải quái vật mà còn trông vô cùng dễ nhìn nữa.

Phó Hồng Tuyết chầm chậm xoay người, bước đến ngôi đình sáu góc

dưới ánh mặt trời, bỗng lại hỏi:

- Nơi đây chỉ còn lại một mình cô thôi sao?
- Một mình thì đã sao nào? Con ngươi của nàng long lên:
- Lẽ nào ngươi dám ăn hiếp ta?
- Bình thường cô cũng không ở đây?
- Sao ta lại muốn một mình ở mãi cái nơi quỷ quái này chứ?
Phó Hồng Tuyết bỗng lại quay đầu, chăm chú nhìn nàng:
- Bây giờ sao cô vẫn còn chưa đi?
Nghê nhị tiểu thư lại hét lên:
- Đây là nhà của ta, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, sao phải để

người khác chỉ huy?

Phó Hồng Tuyết lại chỉ biết ngậm miệng.
Nghê nhị tiểu thư hằn học trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt nàng trông rất

là hung dữ, nhưng bỗng nhiên nàng lại cười:

- Thực sự ta không nên gây lộn với ngươi, chúng ta bây giờ mà cãi nhau

tương lai sẽ rất nguy.

Tương lai?
Cô có biết có những người chẳng hề có tương lai không?
Phó Hồng Tuyết chầm chậm bước lên bậc thang đá, ánh mắt hắn nhìn

đến một nơi rất xa. Tuy đang bị ánh nắng đang chiếu nhưng khuân mặt hắn
vẫn trắng nhợt một cách đáng sợ.

Hắn chỉ hy vọng Đỗ Lôi mau đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.