THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 97

Phó Hồng Tuyết im lặng.
- Ta đang cười ngươi đó. Nàng cười trông càng ngọt:
- Dáng ngươi ở đó, nhìn trông giống như một tên ngốc.
Phó Hồng Tuyết chẳng nói gì.
- Ngươi không hỏi ta là ai sao?
- Cô là ai?
Phó Hồng Tuyết hỏi rồi, hắn vốn đã muốn hỏi.
Ai ngờ hắn vừa mới hỏi, cô gái với mái tóc dài kia liền nhảy lên và kêu:
- Ta đang chờ ngươi hỏi ta câu này. Lúc cô ta nhảy lên trông hung hăng

giống như một con mèo nhỏ bị chọc giận. - Ngươi có biết mảnh đất mà
hiện tại ngươi đang đứng là đất của nhà ai không? Ngươi dựa vào cái gì mà
khệnh khệnh khạng khạng đi tới đi lui trên mảnh đất này?

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, đợi nàng nói hết.
- Nơi đây là đất của Nghê gia. Nàng dùng một ngón tay, chỉ vào mũi

mình:

- Ta chính là nhị tiểu thư của Nghê gia, chỉ cần ta thích, ta lúc nào cũng

có thể đuổi ngươi ra khỏi đây.

Phó Hồng Tuyết chỉ biết ngậm miệng.
Một người ở trong nhà của người khác lượn qua lượn lại, bỗng nhiên lại

gặp chủ nhà thì còn gì để mà nói nữa.

Nghê nhị tiểu thư dùng cặp mắt to hằn học liếc hắn, đột nhiên lại cười,

cười lại còn rất ngọt.

- Nhưng ta đương nhiên sẽ không đuổi ngươi ra đâu, bởi vì? Nàng chớp

chớp mắt:

- Bởi vì ta thích ngươi.
Phó Hồng Tuyết chỉ có ngậm miệng.
- Ngươi có thể không thích người khác, nhưng ngươi chẳng có cách nào

cấm người khác thích ngươi.

Nhưng vị Nghê nhị tiểu thư này lại đã thay đổi chủ ý:
- Ta nói ta thích ngươi, kỳ thực là ta nói dối đấy. Nàng khe khẽ thở dài:
- Ta không đuổi ngươi đi, chỉ bởi vì ta biết ta đánh không lại ngươi.
Phó Hồng Tuyết không nhịn nổi nữa hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.