THIÊN TÁNG - Trang 75

và Ge’er. Cử chỉ của Saierbao dường như muốn nói với chị rằng: “Chị nay
là người một nhà với chúng tôi. Hãy chia sẻ niềm hạnh phúc với chúng tôi.”

Khi Thư Văn kể đến phần này trong câu chuyện của bà, chúng tôi đã trò

chuyện được mười tiếng đồng hồ. Thiên hạ ra ra vào vào quán trà và anh
bồi, hình như cũng là chủ khách sạn, rót thêm nước vào ấm trà của chúng
tôi nhiều lần. Trà đã nhạt hết hương vị.

Đêm đang xuống nên tôi đề nghị Thư Văn rằng chúng tôi cùng ở một

phòng khách sạn và hôm sau sẽ tiếp tục trò chuyện. Bà đồng ý với đề nghị
của tôi cũng một cách ngắn gọn như khi trả lời mọi câu hỏi của tôi. Những
lúc bà không đắm mình kể cho tôi về những gì bà đã trải qua, giọng bà đều
đều và cụt lủn.

Khi sửa soạn đi ngủ, tôi cố bắt chuyện với bà để biết chắc rằng bà vẫn

ổn, nhưng bà vẫn rất trầm lặng.

“Bà muốn uống chút nước không?” tôi hỏi.
“Không.”
“Phòng có được không ạ?”
“Được.”
“Bà có thấy tiện nghi không. Trông bà hơi mệt.”
“Tôi khỏe.”
Tôi cố khiến cho bà trò chuyện thân mật hơn, để tôi có thể hỏi hàng bao

nhiêu câu hỏi mà tôi đã tích tụ suốt ngày hôm đó, nhưng rõ ràng là Văn cho
rằng mọi trò chuyện ngày hôm đó đã kết thúc.

Tôi lo rằng thân thể to lớn của bà có thể không vừa với cái giường đơn

nhỏ hẹp, nhưng một lần nữa, Văn lại hành động ngoài mong đợi của tôi.
Trước khi cởi bộ áo ngoài Tây Tạng, bà lấy các đồ vật của mình ra khỏi nó
giống như nhà ảo thuật lấy những con chim ra khỏi một cái mũ vậy. Từ hai
cái túi trong bà lôi ra sách và tiền, còn từ túi trong tay áo bà lôi ra mấy túi
nhỏ bằng da cừu. Từ trong giày bên phải xuất hiện một con dao, từ giày
bên trái là một ít giấy. Bà luồn tay vào trong eo áo dài lấy ra hai cái túi da
to, rỗng. Rồi bà cởi cái thắt lưng dài bằng lụa, lại có thêm mấy cái túi da
nhỏ và dụng cụ này nọ gắn vào đó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.