THIÊN THẦN - Trang 296

- Em không nhớ, nên không mua tặng anh cái gì Johnny, em thật đáng
trách.
- Đừng nói thế. Em đến đây, phải không? Em là món quà tặng cho anh nhân
ngày Valentine rồi. Nhưng nào, em mở gói quà ra xem đi.
Nàng mở dải xa tanh trắng, xé giấy gói và thấy trong tay mình một cái hộp
da nhỏ màu đỏ có khắc nổi chữ vàng. Nàng mở nắp ra, bỗng nàng kinh
ngạc, tròn xoe mắt. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương nằm trên lớp
nhung đen. Rosie nhìn Johnny, cố giữ bình tĩnh.
Anh đứng nhìn nàng, đợi nàng nói.
Nhưng nàng không thốt được nên lời. Nàng không nói được.
Cuối cùng anh hỏi:
- Em không thích chiếc nhẫn à? Chiếc nhẫn không đẹp sao?
- Johnny, nhẫn đẹp lắm! Đẹp lộng lẫy! Nhưng em không thể nhận được! -
Nàng hổn hển nói, thái độ vẫn không hết kinh ngạc.
- Tại sao lại không?
- Em không thể nhận món quà quá đắt như thế này.
- Đây không phải là chiếc nhẫn thôi đâu. Đây là chiếc nhẫn đính hôn.
- Ô , Johnny...
- Anh yêu em, Rosie à.
Nàng kinh ngạc nhìn anh, mắt lộ vẻ bối rối, cắn môi để giữ bình tĩnh. Anh
nói:
- Anh muốn chúng ta đính hôn. Anh muốn chúng ta thành hôn với nhau.
Anh muốn sống hết đời bên em. Cuối tuần trước anh đã nói với em rồi, anh
chưa bao giờ yêu ai, chưa bao giờ muốn thành hôn với ai cả cho đến khi
gặp em. - Cặp mắt xanh tuyệt trần chăm chăm nhìn nàng, vẻ mặt trang
nghiêm. Đúng là anh nghiêm túc, lời anh nói rất chân thành.
- Ồ Johnny, em rất hãnh diện, nhưng em không thể nhận chiếc nhẫn này
được. Em vẫn còn là người có chồng mà, anh yêu.
- Em đang đợi ly dị.
- Đúng thế, nhưng chắc phải còn hàng tháng, nhiều tháng nữa mới xong,
thậm chí có thể trót năm.
- Anh không cần thời gian bao lâu - anh cắt ngang lời nàng, giọng dữ dội,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.