THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 104

câu nói không cho phép người đối diện buông ra một lời an ủi nào khác
ngoài chuyện là tôi cũng có chung một nỗi buồn đó.

– Anh trai Johnny của tôi cũng tự tử, – tôi nói sau một thoáng ngưng

ngắn. – Trước đây 15 năm anh ấy đã găm một viên đạn vào đầu. Lúc đó tôi
tròn 20 tuổi.

Tháng Bảy nhìn tôi, nét ấm áp của sự liên kết thầm kín tỏa ra, mà cũng

có thể là sự hàm ơn, trong ánh mắt cô cho biết tôi vừa nói một câu đúng
đắn. Cô gái cầm lấy tay tôi, dịu dàng bóp nó một chút rồi lại buông ra, như
đột ngột cô thấy ngượng.

– Ít nhất thì cha mẹ chị, anh trai chị cũng để lại cho chị ngôi nhà này, –

Tháng Bảy nói. – Mẹ tôi chẳng để lại cho tôi cái chó gì.

Thật kỳ lạ, cái cách mà cô ta nói, cái cách mà cô ta nhảy từ cái chết

của Johnny sang ngôi nhà này, thế nhưng chính cuộc đời tôi cũng khắc sâu
dấu ấn của những nỗi đau thời trẻ. Tôi hiểu những triệu chứng này. Tôi
nhìn thấy nó ở con người Tháng Bảy và một trong những triệu chứng đó là
sự chai cứng không cho phép mình có cảm xúc. Trời mới biết, cả tôi cũng
đã có nét đó. Nhiều khi bộ mặt Tử Thần có những hình dạng mà người ta
có thể sờ mó thấy, đôi hoa tai của người mẹ đã qua đời trở thành đối tượng
khát khao và tranh giành của những chị em gái đang thương nhớ chẳng hạn.
Bất kỳ một cái gì đó mà người ta có thể chạm thấy được, để cho cái chết
không chạm vào ta. Tháng Bảy có lý. Tôi có ngôi nhà, có được chiến lợi
phẩm của cái chết, do cha mẹ và Johnny để lại cho tôi. Nhưng Tháng Bảy
cũng có một thứ.

– Cô, – tôi nói sau một hồi im lặng. – Mẹ cô đã để lại cô đó Tháng

Bảy.

– Như thế chưa đủ. Chị có biết cảm giác đó không? – Cô ta hỏi tôi,

mãnh liệt đột ngột.

– Có, tôi biết.

– Tôi đọc tất cả những bài tư vấn về lòng tự trọng mà tôi vớ được. Bao

giờ người ta cũng khuyên phải tìm được nguồn gốc của nỗi đau và diệt trừ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.