THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 116

chào em đấy nhé! Rất vui là được anh đến thăm. Hay là vào đây, ta nói
chuyện với nhau một chút?

Anh nghiêng đầu sang bên và mỉm cười.

– Chào em, Tamara. Em sống thế nào?

– Chào anh, Basil, tại sao anh biết địa chỉ của em?

– Đâu có khó, nếu người ta biết phải tìm ở đâu. – Anh ngưng lại một

chút thế rồi đưa mắt liếc dọc dãy phố. – Anh lo cho em.

– Lo hả? Tự thân em cũng đủ sức lo lấy. Tại sao anh không gọi điện

trước? Anh có số điện thoại ở văn phòng của em mà.

– Hôm nay là chủ nhật. Em quên sao? Hôm qua anh đã gọi cho em

nhưng em không có mặt.

– Lẽ ra anh phải để lại tin cho cô Karen. Tại sao anh tới đây? – Tôi hỏi

thẳng. Trong khi nói câu đó, tôi ý thức rõ là kiểu cách thô lỗ có liên quan
tới câu chuyện mà tôi tự nói với mình vào buổi sáng nay lúc năm giờ sáng
(tôi e ngại rằng từ đầu anh đã coi tôi như một con ngốc háo tình). Thế
nhưng Basii không biết cái câu chuyện đó. Anh bối rối nhìn tôi một lúc.

– Anh còn nợ em một vài thông tin, – cuối cùng anh nói nghiêm chỉnh.

– Không phải làm việc hôm nay hả? – tôi châm chọc, để anh nhận ra

rằng tôi vẫn chưa quên cái đầu bị đập vào tường có những lọn tóc uốn kiểu
Michael Jackson của người đàn ông nọ.

Rõ ràng là câu đó khiến Basil bực bội, nhưng anh nhẫn nại nói tiếp,

như một người cha độ lượng đang khuyên bảo một đứa trẻ bướng bỉnh.

– Bỏ chuyện đó đi, em gái. Em không biết nguyên cớ. Em không biết

chuyện gì xảy ra trước đó. Anh tới đây bởi vì anh đã nói, anh có một vài
thông tin cho em và để em thấy là em có thể tin vào lời anh.

– Tin vào cả nắm đấm của anh nữa?

– Đúng, cả nắm đấm của anh nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.