THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 169

14

K

hi tất cả mọi việc đã trôi qua, sau này mỗi lần nhớ lại thời gian đó,

tôi lại tự nguyền rủa mình đã không để ý kỹ lưỡng hơn, mà cho rằng mọi
việc có thể đơn giản đi tới kết thúc của nó theo đúng như những triệu chứng
bên ngoài. Giả thiết này đã được trả bằng máu và tôi không biết liệu có bao
giờ trong đời tôi tha thứ nổi cho bản thân về chuyện đó được không?

Trong đêm hôm trước tôi mơ về Johnny. Giống như mọi giấc mơ khác

của tôi, anh xuất hiện như thể chưa bao giờ qua đời, trong bộ đồ thể thao
tập chạy màu đỏ nhàu nát quen thuộc và với đôi giày thể thao màu đen nâu
cũ kỹ; trông anh vẫn y hệt như ngày trước, khi anh ào vào bếp sau vòng
chạy buổi sáng và bắt quả tang tôi đang ăn những cái bánh rán phủ sôcôla,
những cái bánh mà bao giờ anh cũng mua ở hiệu Dunkin Donuts về để rủ rê
tôi bẻ gãy những đợt ăn kiêng vô tận của mình.

Tôi làm món khoai tây rán và hành, để cho mở nóng tới mức độ nó

kêu lên xèo xèo và tỏi nhảy tưng lên trong chảo, tôi cho khoai tây rồi sau
đó là hành vào chảo, rán cho tới khi bên trong khoai mềm và bên ngoài thì
giòn tan giống như món khoai của mẹ tôi; hầu như tôi có thể cảm nhận
được mùi vị của nó trên đầu lưỡi. Thế rồi tôi đi lấy đĩa cho Johnny và đặt
xuống trước mặt anh, khi anh nhìn lên để cảm ơn, tôi thấy mắt anh đẫm lệ.

– Có phải hành làm cho anh bật khóc không, Johnny? – Tôi nháy mắt

đùa anh.

Johnny nghiêng đầu với một ánh mắt bối rối ngơ ngác và im lặng và

khi tôi xoay người lại để nói tiếp, tôi thấy anh đã biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.