THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 203

16

B

à tôi ngày trước thường nói rằng con có chạy nhanh bao nhiêu thì

quá khứ cũng sẽ đuổi kịp con. Bà tôi có một gương mặt thon mảnh, góc
cạnh như những chiếc mặt nạ Ife mà người ta thường nhìn thấy trong viện
bảo tàng. Bà tôi thường tết tóc tôi thành bím rồi buộc chúng lại thật chặt
bằng những dải vải màu đỏ, thả cho chúng loằng ngoằng phủ xuống lưng
tôi như những con rắn bằng giấy. Bà tôi qua đời khi tôi 10 tuổi, ngay sau
thời bạo động, vào khoảng thời gian chúng tôi chuyển ra khỏi Newark. Từ
khi vận hạn đổ xuống nơi đây, lúc nào cũng có những người chết gọi về
phía tôi. Nghề của tôi là đi săn lùng ma quái, còn ma quái lại săn lùng tôi từ
phía chúng.

Sáng thứ sáu tôi đến Roanoke, thuê một căn phòng tại khách sạn

Comfort Inn và thực hiện hai cú điện thoại: Một với Willa, bà mẹ của
DeWayne con và cú điện thoại kia với Jenkins, viên cảnh sát chịu trách
nhiệm cho vụ án giết người mà nạn nhân là đứa con của Willa. Với thằng
bé đang ngồi tù, Darnell Lewis, tôi chỉ có thể gặp nó qua luật sư của nó.
Nhưng nó đâu có chạy khỏi tay tôi được, bởi nó không đủ tiền nộp tiền thế
chân. Nó có nhiều thời gian hơn tôi. Jenkins, một người đàn ông tóc vàng
với giọng nói nhỏ nhẹ và một phong cách quá thân thiện tử tế trong hàng
ngũ cảnh sát, phong cách của một cậu bé ngây thơ mới ở quê lên, giải thích
cho tôi biết rằng thằng bé đang phải ngồi tù vì những bằng chứng gián tiếp:
nó đã đi cái ô tô của người đã chết và đã mua đồng hồ bằng thẻ tín dụng
của người đã chết; đó là những trò nghịch ngợm ngu ngốc của trẻ em, đơn
giản và thường gặp. Thế nhưng nó có một danh sách tiền án dài đằng đặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.