THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 216

17

M

ột đứa trẻ chỉ cho tôi đường đến thư viện thành phố và khoảng

chừng 15 phút sau tôi đã bước qua cánh cửa nơi đó. Khung cảnh ở đây là
khung cảnh thường thấy trong bất kỳ một thư viện của một thành phố nhỏ
nào vào một buổi chiều thứ bảy: Những bà mẹ trẻ mỏi mệt kéo những đứa
trẻ nhỏ đến những góc có bày truyện tranh, học sinh phổ thông căng thẳng
luyện bài cho những cuộc thi mà lẽ ra chúng phải chuẩn bị trước đây một
tuần lễ rồi, những người đàn ông già nua thong thả lật dỡ những tờ báo thể
thao. Đúng ra là một nhóm người bình thường, chẳng có việc gì tốt hơn để
làm. Tôi xưa nay vốn yêu thích thư viện, chúng luôn gây một ấn tượng hiền
hòa an ủi và cho tôi cái cảm giác được làm người của ý nghĩa và danh giá.
Những bức tường quét sơn màu nhạt và không khí im ắng khiến cho con
người trí thức trong tôi phát tiết. Thế nhưng hôm nay mọi việc khác hẳn.

Khi tôi ghi những dữ liệu cho những số báo cần thiết vào trong phiếu

yêu cầu, cả hai tay tôi run bắn. Cô thủ thư, một cô gái mũm mĩm vui vẻ tóc
nâu khoảng cuối tuổi 30 với giọng nói mềm mại của người miền Nam,
giọng nói rất thích hợp với nụ cười bâng khuâng nơi cô, chắc chắn đã đọc
được nỗi sợ hãi trên mặt tôi. Cô ta mang đến cho tôi những tập micro phim
của tờ báo địa phương và nhanh chóng đút nó vào khe máy, cứ như thể tính
mạng của tôi tùy thuộc vào tốc độ làm việc đó. Và quả nhiên điều này cũng
đúng với sự thật.

Trên miếng giấy nhân dân màu xám bên ngoài hộp có để đây là bản

copy của những tờ báo từ ngày 2 tháng 7 năm 1968 đến ngày 12 tháng 12
năm 1968. Theo như cô thủ thư giải thích, đây là những tờ báo ra hàng tuần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.