THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 222

– Phyllis, tôi rất tiếc, – tôi còn kịp lẩm bẩm trước khi chị dập máy

xuống và đó quả thật là cảm xúc của tôi hiện thời. Tôi lấy làm tiếc là chị đã
đặt máy xuống bỏ đi, tôi lấy làm tiếc rằng tôi đã làm cho chị đau. Tôi thấy
thương tôi, thương Jake. nhưng tôi thương nhất là chị. Rồi tôi cũng buông
máy xuống và đứng một lúc lâu im lặng như vậy. Thế rồi tôi tìm cách gọi
cho DeWayne, sau đó gọi về nhà riêng của Griffin. DeWayne không có nhà.
ở nhà Griffin có một cái máy tự động trả lời lên tiếng và trong vòng một
phút trước khi máy tự động tắt đi tôi bảo cần cho anh biết rằng Tháng Bảy
là thủ phạm giết người và Jarnal bây giờ đang ở chỗ Jake. Cố gắng hết sức
cuối cùng tôi cũng kịp nói cả địa chỉ của Jake. Loay hoay đủ mọi đường mà
không kết quả. Không một chút xíu kết quả. Từ thất bại này sang thất bại
khác. Tôi đặt ống nghe xuống giá, lại trèo lên ô tô và quay trở lại xa lộ.

Tôi lái xe đi thật nhanh trong cơn giận dữ và điểm lại trong đầu toàn

bộ mọi chuyện: Tháng Bảy, DeWayne và tất cả những gì tôi vừa tìm ra. Có
lẽ bây giờ tôi phải vui mới đúng, vì tôi đã nhìn ra mọi chuyện và có lẽ tôi
cũng đã vui được, nhưng sự thật trong tôi lúc này chỉ có một nỗi sợ hãi,
một nỗi sợ hãi cộng với giận dữ bản thân mình, giận bởi tôi không nhìn rõ
mọi việc sớm hơn. Tôi nhớ đến Basil và nhìn toàn bộ câu chuyện trên nền
bếp bây giờ trong ánh sáng khác. Tôi nhớ đến thực tại rằng tôi luôn luôn
mấp mé bên bờ vực phá sản và tôi phải phụ thuộc vào DeWayne cũng như
món tiền mà anh ta chuyển cho tôi hàng tháng đến đâu. Thật cay đắng vô
cùng khi tôi lại phải phụ thuộc vào anh ta trong bất kỳ một phương diện
nào đó. Nếu cha mẹ tôi không qua đời và để lại cho tôi ngôi nhà này, có lẽ
giờ đây tôi đã thành người vô gia cư. Khốn nạn!

Một khi người ta muốn nổi điên lên và muốn đắm mình trong bùn, thì

làm chuyện đó trong ô tô là tốt nhất. Ở đây là một không gian yên ắng, chỉ
có một mình ta, chẳng có ai để nói với ta rằng phải nên im miệng đi và thôi
cái trò thương thân đi. Ở đây chỉ có mỗi con đường thật xa và thật trống
vắng tiêu điều và người ta tự động đi hết dặm này qua dặm khác. Vậy là
suốt đoạn đường về đến Washington, tôi đắm mình xuống bùn một cách hệ
thống. Tôi rủa xả mình vì chuyện DeWayne, tôi rủa xả mình vì chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.