THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 105

hơn hết cô nên tìm thấy phần còn lại của nó trước đã. Cong lưng lên phía
trên, cô cúi xuống cho đến khi má cô chạm vào tấm thảm trên sàn nhà.

Đôi mắt màu xanh da trời đẹp tuyệt trần nhất mà cô từng thấy lúc này

chỉ cách cô khoảng vài inch. Dakhôngta! Jade nghĩ cô có thể làm nó giật
mình vì sự xuất hiện bất thình lình của mình. Đôi mắt nó mở to nhưng nó
không hề khóc. Không, nó nhìn cô chằm chằm không chớp mắt một lúc lâu,
nước dãi nhễu xuống, và rồi nó trao cho cô một nụ cười toe toét không răng.

Cô nghĩ rằng cậu bé là đứa trẻ kỳ diệu nhất trên đời. Khi đã mỉm cười

với cô xong, nó quay trở lại với sự thích thú riêng của mình. Nó dường như
quyết tâm nhấm nháp cho bằng được chân chiếc ghế trường kỷ bằng gỗ
được chạm trổ tinh vi đó.

“Ồ, như thế không ngoan một chút nào, bé con.” Jade tuyên bố.

Nó không thèm liếc nhìn cô và tiếp tục gặm nhấm tấm gỗ. “Dừng lại,

Dakhôngta.” Cô ra lệnh. “Mẹ cháu sẽ không vui chút nào nếu cô ấy nhìn
thấy cháu ăn đồ đạc thế này đâu. Ra đây nào, làm ơn đi.”

Rõ ràng là cô không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện chăm sóc

trẻ con. Và cũng có một sự kiện là cô không hề nhận ra là đang có khán giả
chứng kiến cảnh tượng của cô vào ngay lúc đó.

Cả Caine và Lyon đều tựa vào khung cửa đối diện trong lúc ngắm nhìn

cặp đôi đó. Họ đang cố gắng để không cười phá lên.

“Cháu sẽ không chịu hợp tác, đúng không Dakhôngta?” Jade hỏi.

Cậu bé cười khanh khách như là để trả lời cho câu nói đó.

“Cô ấy có sáng kiến, mình phải công nhận điều đó.” Lyon thì thào với

Caine khi Jade nhấc mép chiếc ghế trường kỷ lên và dịch nó sang một bên.
Sau đó cô ngồi xuống trên sàn bên cạnh đứa bé. Nó ngay lập tức lồm cồm
bò về phía cô. Cô không biết chắc phải bế một đứa bé lên như thế nào. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.