THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 172

Cô lại lắc đầu. Ánh sáng từ ngọn nến phản chiếu lung linh trên mái tóc

cô khi cô cử động làm anh cảm thấy như bị thôi miên. “Em đã không quan
tâm đến danh tiếng của em khi em nghĩ rằng anh sắp sửa giết chết em,
nhưng giờ khi mà anh đã cho em hi vọng tiếp tục được sống khỏe mạnh thì
em đã đổi ý.”

“Jade, Sterns biết anh ngủ ở đây vào đêm đầu tiên khi mà …”

“Chuyện đó khác.” Cô xen vào. “Em đã bị ốm, bị thương, và anh quan

tâm đến em. Đúng thế, chuyện đó hoàn toàn khác. Giờ em đã bình phục rồi.
Đám người hầu chắc chắn sẽ nói lại với mẹ anh, Caine.”

“Mẹ anh ư?” Anh bật cười. “Em không cần phải lo về đám người hầu,

Jade. Họ đã ngủ hết rồi. Hơn nữa, động cơ của anh không phải là dụ dỗ
em.”

Cô cố gắng không để anh nhìn thấy sự thất vọng của mình. “Em biết.”

Cô nói và thở dài với vẻ chế giễu. “Nhưng nếu anh không có ý định xấu xa
đó, vậy thì tại sao anh lại có mặt ở đây vào giờ này?”

“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ đó.” Anh đáp trả. “Anh đã

nghĩ rằng có thể em sẽ hoảng sợ vì cơn bão, chỉ thế thôi.” Anh dừng lại cau
mày nhìn cô rồi thêm vào. “Hầu hết phụ nữ đều sẽ hoảng sợ, nhưng em thì
không, đúng không?”

“Không.” Cô trả lời. “Em rất tiếc.”

“Sao em lại tiếc?”

“Bởi vì trông anh quá thất vọng. Anh đã muốn được vỗ về em đúng

không?”

“Ý nghĩ đó có lướt qua đầu anh.” Anh thừa nhận với vẻ cộc lốc. Vẻ cau

có của anh càng trở nên mãnh liệt hơn khi anh nhận ra cô đang cố gắng
kiềm chế để không cười phá lên. Anh vùng ra khỏi cửa và bước về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.