THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 193

Cô run rẩy trước sự dịu dàng trong giọng nói của anh, rồi nhận ra rằng

cô cần phải kiểm soát những cảm xúc của mình. Cô cảm thấy muốn oà lên
khóc mà không thể hiểu vì sao. “Không, anh không tiếc gì cả.” Cô nói.
“Nếu không anh đã dừng lại khi em yêu cầu rồi.”

“Anh không thể dừng lại.”

“Anh không thể ư?” Cô quay sang nhìn anh.

“Ừ, anh không thể.”

Cô gần như bị tan chảy trước sự dịu dàng mà cô có thể nhìn thấy trong

đôi mắt của anh. Ở đó rõ ràng cũng có một tia sáng lấp lánh biểu lộ sự thích
thú. Cô không biết nên nghĩ gì về anh lúc này. “Ồ, cũng thật tốt là anh
không cảm thấy tội lỗi gì vì anh không có gì để phải cảm thấy tội lỗi cả.”

“Và vì sao lại thế?” Giọng anh kéo dài.

“Vì sao ư? Bởi vì anh không bắt em làm điều gì mà em không muốn

làm cả. Tất cả những chuyện này là quyết định của em.”

“Ngay cả anh cũng không tồn tại ở đây sao?” Anh hỏi. “Anh nhớ dường

như anh là một nhân tố chủ động đấy chứ.”

Cô phớt lờ tiếng cười trong giọng nói của anh. “Dĩ nhiên là có anh ở

đây rồi, nhưng em đã cho phép anh trở nên … chủ động.”

Nếu trông cô không vô cùng chân thành đến thế, nếu cô không xoắn

chặt hai bàn tay vào với nhau như thế, anh hẳn là sẽ phá lên cười ngặt
nghẽo. Tuy nhiên, cảm nhận của cô là rất quan trọng, và vì lý do đó nên anh
cố kiểm soát bản thân mình. “Thôi được.” Anh đồng ý. “Em chủ động hơn
anh. Vui rồi chứ?”

“Vâng.” Cô trả lời. “Cảm ơn anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.