THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 226

Ở phía cuối một hành dang dài dằng dặc nằm phía nam toà lâu đài, cô

tìm thấy một thư viện. Đó là một phòng tách biệt, một nơi không bình
thường để dùng làm nơi làm việc, và cha của Caine ở trong căn phòng đó.
Ông đang nằm ngủ trên chiếc ghế bành đặt phía sau chiếc bàn làm việc làm
bằng gỗ dái ngựa.

Sau khi chốt cửa lại để không ai có thể tình cờ xâm nhập, Jade quan sát

người đàn ông đứng tuổi đẹp trai đó một lúc lâu. Ông trông rất nổi bật với
mái tóc muối tiêu, xương gò má cao và mang dáng dấp quyền quý, và một
khuôn mặt góc cạnh rất giống Caine. Có những quầng thâm sậm bên dưới
đôi mắt của ông, màu da ông vàng vọt. Ngay cả trong giấc ngủ ông cũng
trông như thể đang phải trải qua sự dày vò đau khổ.

Jade không thể quyết định được liệu cô nên rầy la ông bằng một bài

thuyết giảng nghiêm khắc hay nên cầu xin ông tha lỗi vì đã gây cho ông nỗi
đau không cần thiết này.

Mặc dù vậy, trái tim của cô thổn thức vì ông. Dĩ nhiên ông làm cô nhớ

đến Caine, mặc dù người cha này chắc chắn là không lực lưỡng bằng nhưng
ông chắc chắn là cao bằng Caine. Khi cô khẽ chạm vào vai ông, ông liền
tỉnh giấc ngay lập tức và nhảy dựng ra khỏi chiếc ghế tựa với một sự nhanh
nhẹn làm cô vô cùng kinh ngạc.

“Làm ơn đừng kêu lên, thưa Ngài.” Cô thì thào. “Tôi không định làm

Ngài giật mình.”

“Không ư?” Ông hỏi lại, bắt chước cô hạ thấp giọng xuống.

Ngài Công tước xứ Williamshire từ từ lấy lại bình tĩnh. Ông lùa những

ngón tay vào mái tóc của mình, rồi lắc đầu cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo
hơn. “Cô là ai?” Ông hỏi.

“Chuyện tôi là ai không quan trọng, thưa Ngài.” Cô trả lời. “Hãy ngồi

xuống, bởi vì tôi có một thông tin quan trọng cần cho Ngài biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.