THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 394

đến chúng, nhưng anh tự hỏi không biết bằng cách nào mà Nathan có thể
sống sót vượt qua được sự đánh đập tàn bạo như thế.

“Đây là áo choàng của Caine, nếu anh thấy lạnh, Nathan.” Jade nói. Cô

chỉ vào chiếc ghế trống phía bên kia giường. “Anh sẽ bị cảm nếu như không
mặc cái gì vào đấy.”

Nathan lúc này đang trong tâm trạng dễ chịu, anh khoác chiếc áo của

Caine vào, rồi bò trườn trên chiếc ghế.

“Quay về ngủ đi, Nathan.” Caine ra lệnh.

“Tôi muốn hỏi cô em gái của mình vài câu hỏi.”

Nathan đã để cánh cửa để ngỏ. Vì lý do đó, Ngài Richards đã không bận

tâm đến chuyện gõ cửa khi ông đến phòng Jade. Viên chỉ huy mặc một
chiếc áo choàng màu xanh sẫm dài đến tận đôi chân trần của ông, và trông
có vẻ vô cùng xúc động khi thấy đám đông tụ tập ở đó.

Jade kéo chăn lên tận cằm. Cô nhìn Caine xem anh phản ứng thế nào

với sự xâm lăng này. Anh trông có vẻ cam chịu. “Kéo lấy một chiếc ghế,
Ngài Richards.” Caine gợi ý.

“Rất vui lòng.” Richards trả lời, rồi ông mỉm cười với Jade. “Tôi không

thể ngủ được, cô thấy đấy, và vì thế tôi thử ngó qua cô xem sao và …”

“Nếu cô ấy còn thức thì Ngài sẽ hỏi cô ấy vài câu.” Caine đoán.

“Chuyện này không đứng đắn chút nào.” Richards nói khi ông kéo một

chiếc ghế lại gần giường. Tiếng cười thích thú của ông cho thấy ông không
phiền lòng với chuyện đó chút nào. “Nathan?” Ông nói thêm. “Cậu có vui
lòng đi gọi Lyon đến đây cho chúng tôi không? Cho đến lúc này cậu ấy
chắc là sẽ có vài câu hỏi của riêng mình rồi.”

“Có khi anh ấy ngủ rồi.” Jade nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.