THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 472

“Em không thích nó ư, em yêu? Em đã thể hiện như thể là em thích vậy.

Miệng em thật quá ngọt ngào, quá…”

“Em thích nó.” Cô vội vàng thừa nhận.

“Thế chúng ta có thể không?”

“Ồ, có chứ.” Giọng cô như hụt hơi.

“Trên lầu hay ở đây?”

“Trên lầu.” Cô thì thầm, rồi đứng dậy và kéo tay anh. “Nhưng lần này,

Caine, em muốn là người dẫn.”

* * *

Họ trải qua khoảng thời gian còn lại trong ngày trong vòng tay nhau. Đó

là một khoảng thời gian sung sướng hạnh phúc nhưng lại kết thúc quá sớm.
Trước khi cô biết điều đó thì cô vẫn đang dặn dò anh phải nhớ McKindry và
anh đang yêu cầu cô phải hứa là phải ở nguyên trong nhà cho đến khi anh
quay trở lại.

Jade quá kiệt sức, cô ngủ như chết cho đến tận khoảng một giờ đồng hồ

trước bình minh. Đầu tiên cô giật mình tỉnh dậy, rồi lăn người sang một bên
để kéo Caine vào trong vòng tay của mình.

Anh không ở đó.

Jade vội vàng xuống dưới nhà để kiểm tra trong thư viện. Caine vẫn

chưa về với cô. Và bởi vì trước đây anh chưa bao giờ đi lâu thế này nên cô
bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cô tự đẩy mình vào trong tình trạng điên cuồng khi một giờ nữa trôi qua

mà anh vẫn chưa quay trở lại. Bản năng của cô đang hét lên báo động. Có
điều gì đó cực kỳ không ổn. Cảm giác nhức nhối quen thuộc đã lại chế ngự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.