THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 93

Caine thức dậy khoảng một giờ sau đó khi Jade rên lên trong giấc ngủ.

Cô lẩm bẩm điều gì đó mà anh không giải mã được, rồi bỗng hét lên một
tiếng kinh hoàng. Anh vội lay cô tỉnh dậy. Khi vén mái tóc ra khỏi gương
mặt cô, anh cảm thấy má cô ướt đẫm. Cô đã khóc trong lúc ngủ.

“Bé con, em đang gặp ác mộng thôi. Giờ thì ổn rồi.” Anh vỗ về. “Em an

toàn bên cạnh tôi.” Anh xoa nhẹ lên vai và lưng cô cho đến khi người cô thả
lỏng trở lại. “Em đã mơ thấy cái gì thế?” Anh hỏi khi hơi thở của cô đã dịu
xuống.

“Cá mập.” Lời nói thốt ra với một tiếng thì thầm đầy vẻ đau khổ.

“Cá mập ư?” Anh hỏi, không chắc chắn là anh có nghe đúng hay không.

Cô rúc đầu dưới cằm anh. “Em mệt quá.” Cô thì thầm. “Em không nhớ

cơn ác mộng đó nữa. Ôm em đi, Caine. Em muốn ngủ trở lại.”

Giọng cô vẫn còn run rẩy, và Caine biết cô nói dối. Cô nhớ rõ cơn ác

mộng của mình. Nhưng anh sẽ không ép cô phải nói cho anh nghe về điều
đó lúc này.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi làm theo yêu cầu của cô và kéo cô sát vào

mình.

Jade biết khi anh ngủ trở lại. Cô chầm chậm gỡ người ra khỏi vòng tay

của anh và dịch về phía mép giường. Tim cô vẫn nện thình thịch trong
ngực. Anh nghĩ rằng cô chỉ gặp ác mộng. Liệu việc hồi tưởng lại một sự
kiện đã thực sự xảy ra có giống như thế không? Và liệu cô có thể quên đi
cảm giác kinh hoàng đó được hay không?

Chúa giúp cô, liệu có bao giờ cô có thể sẵn sàng để quay trở lại với đại

dương được nữa hay không?

Cô cảm thấy muốn khóc và phải vận dụng toàn bộ sự tự chủ của mình

để không đầu hàng trước cảm giác thôi thúc muốn ôm chầm lấy anh lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.