lấy ra một bao. Xé lớp vỏ nhìn vào bên trong, tôi tưởng như con mắt muốn
lòi khỏi tròng.
Rõ ràng lớp bao đã bị đổi. Chẳng có điếu thuốc nào bên trong, chỉ có những
tờ giấy bạc 100 tệ. Vị trí của mỗi điếu thuốc giờ được thay thế bằng hai tờ
bạc cuốn tròn lại, mỗi bao 4000 tệ. Tôi vội vàng mở tất cả những bao thuốc
khác, tất cả đều y như bao đầu. Trị giá cả tút thuốc lên tới 40 nghìn đồng.
Tôi nghĩ ngợi rất lung, bàn tay run rẩy cuốn những “điếu thuốc” lại vào bao
như cũ, cất kỹ dưới đáy tủ rồi thấp thỏm đợi Ðạm Ngọc về.
Ăn tối xong, tôi không rời hai tấm vé, tiếp tục ngồi đợi điện thoại của Ðạm
Ngọc. Cứ thế cho đến tám giờ.
Tám giờ đến rối. Tám giờ qua rồi.
Ðạm Ngọc vẫn chưa về, chiếc điện thoại cũng như thể đã đi ngủ đông vậy.
Tôi thấy hơi thất vọng, trong lòng thầm oán trách Ðạm Ngọc cư xử không
ra đâu vào đâu.
Chín giờ, vẫn không có động tĩnh gì. Tôi ngồi không yên nữa, bắt đầu nôn
nóng sốt ruột như một người chồng đợi vợ về muộn. Tôi giống như những
con thú mệt mỏi trong vườn bách thú, vò đầu bứt tay, sốt ruột chắp tay sau
lưng đi đi lại lại trong phòng khách, không ngừng đấm hai nắm tay vào
nhau, cảm thấy phiền não không thể chịu nổi.
Lúc đầu, tôi sợ làm phiền Ðạm Ngọc lo việc lớn nên không dám gọi cho
nàng. Nhưng khi chiếc kim ngắn đồng hồ nhích dần đến con số 10 thì tôi
không nhị được nữa, bấm máy gọi cho nàng.
Tôi đã bắt đầu thầm chuẩn bị những từ cay độc nhất để hét vào mặt nàng,
làm nàng phải khốn khổ, phải bị dằn vặt, phải cảm thấy tự xấu hổ cho
những hành động của mình. Nhưng điện thoại chỉ thông trong ba giây. Giây
thứ tư, đầu dây bên kia tắt máy.
Tôi cầm điện thoại lặng đi một hồi lâu, cho đến khi định thần lại thì tôi nổi
giận bừng bừng.
Không bỏ cuộc, tôi chuyển sang nhắn tin.
Rất lâu vẫn không có hồi âm.
Ðến tận khi tôi ngã vật xuống đi văng, cảm thấy khổ sở và tuyệt vọng vô bờ
thì điện thoại báo tin nhắn: “Tôi đang ở cùng Tiểu Nhiễm.”