Chỉ mấy chữ mà tôi mừng như bắt được vàng – hóa ra Ðạm Ngọc vân chưa
quên mất tôi.
Dù sao cũng biết được một chút tình hình, tôi lại bấm tiếp… nhưng điện
thoại nàng đã lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ đông bất tận.
…
Mười hai giờ đêm rồi!
Tôi bấm số của Ðạm Ngọc, nàng vẫn không chịu nghe. Tôi bất cần, gọi liên
tục liên tục, cuối cùng đầu dây bên kia đã vĩnh viễn tắt máy.
Tôi nằm một đống trên đi văng, bần thần nhìn đăm đăm lên chiếc đèn treo
trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhức mắt. Miệng hơi há ra, đôi mắt
thì mở trừng trừng, thỉnh thoảng mới chớp một cái, nước mũi chảy ròng
ròng mà vẫn không hề hay… Quả là một kẻ điên chính hiệu.
Nhậm Ðạm Ngọc, tôi lại mơ về nụ cười hồn nhiên thuần khiết của nàng.
Nàng là cô gái duy nhất trong những cô gái tôi từng gặp không cần dùng
đến nước mắt để đạt được mục đích của mình. Nàng giống như một viên
bảo ngọc quý giá vô ngần, không một ai có thể có ý muồn chà đạp nàng,
bất kỳ người đàn ông nào cũng phải trân trọng nàng… Một cô gái như thế
lại ngày ngày ở bên tôi. Tôi vẫn chưa thể hiểu nổi mỗi khi nàng dùng
những lời lẽ và thái độ lạnh lùng vùi dập sự nhiệt tình của tôi, thật ra trong
lòng nàng, liệu có vị trí nào cho tôi hay không? Nàng có thể hào phóng ban
tặng những nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ dịu dàng nhất cho nhà tỉ phú và con
trai ông ta ngay trước mặt tôi, nhưng đến khi chỉ còn mình tôi thì nàng vĩnh
viễn chỉ còn lại những toan tính mà thôi.
Những kẻ cạnh tranh còn những ai, thực lực đối thủ thế nào, nhà tỉ phú
thích gì ghét gì, còn mấy bước nữa mới tới đích… Nàng tính toán, trù liệu,
nàng vui vẻ sung sướng, nàng vòng đi vòng lại.
Thế nhưng tôi thậm chí không biết vào lúc ấy, Ðạm Ngọc và con trai Tào
Lợi Hồng đang ở đâu, đang làm gì?
Một giờ sáng.
Nàng vẫn chưa bật điện thoại.
Tôi móc túi lấy ra hai tấm vé mình đã hy sinh cả bữa trưa mới mua được,
xé tan tành, thờ ơ ném vào thùng rác.