hít hà không biết nhàm chán những cảnh phồn hoa trước mắt, để rồi vĩnh
viễn ấn chặt vào đáy tim không rời.
Từ sau hôm đó, Đạm Ngọc không hề gặp lại Hà Duy. Lúc thất thân, nàng
có khác gì Nhi Nhi đâu, nàng cũng thầm gào thét trong lòng – “Tôi hận
anh!”
Nhớ đến cốc cà phê anh ta pha cho nàng lúc đó… Nào ai biết, trong cái hận
trộn đến mấy phần yêu?
Nhi Nhi đã dần bình tĩnh lại. Đạm Ngọc ngồi bên, vòng tay ôm bờ vai vẫn
còn đang rung lên từng chập của cô bé, nhẹ nhàng động viên:
- Ngày mai chị sẽ đưa em đi bệnh viện, nhất định phải bỏ cái thai này!
- Nhưng… - Nhi Nhi quay mặt đi, những giọt lệ lại trào ra, nhìn cô bé lúc
này giống hệt một chú mèo bị chủ ngược đãi rồi bỏ rơi – Vì sao lại phải
phá? Lúc nào em cũng có thể cảm thấy được một sinh mệnh cựa quậy trong
bụng mình! Nó ở trong bụng em, chẳng khóc cũng chẳng quấy, ngoan
lắm…
Nhi Nhi nói, co mình lại, nước mắt giàn giụa.
“Bởi vì đứa bé không có cha”. Đạm Ngọc định nói thế, nhưng nhìn đôi mắt
đáng thương của Nhi Nhi, nàng im lặng.
- Với lại, chi không thích làm mẹ đỡ đầu của em bé sao?
Nhi Nhi ngẩng đầu, nhìn Đạm Ngọc vẻ mong mỏi, nghĩ ngợi rồi nói tiếp,
dường như cô bé nghĩ cầu xin được ở nàng một sự thỏa hiệp nghĩa là cô sẽ
có thể giữ đứa bé lại.
- Gì cơ? - Đạm Ngọc sửng sốt.
- Đúng rồi! Em nghĩ rồi, chị làm mẹ đỡ đầu của em bé. Chị xinh đẹp như
vậy, chắc nó sẽ vui lắm!
Nhi Nhi quả thật vẫn còn là một đứa trẻ! Chỉ có trẻ con mới vừa khóc vỡ
nhà vỡ cửa đấy rồi lại lập tức quên ngay tất cả được. Nhi Nhi giờ mang một
bộ mặt vô cùng phấn khởi, làm Đạm Ngọc suýt nữa rơi nước mắt.
Cô bé yêu con mình như vậy, nhưng nàng làm sao có thể không bảo cô bé
nhất định phải bỏ cái thai đi đây?
Nhi Nhi đang nhìn Đạm Ngọc, cố đoán thái độ nàng, như thể đang nhìn tên
sát thủ chuẩn bị giết con mình vậy.