phê nhưng lại tiếc không nỡ thay đổi cách trang trí.
Hóa ra ở tại một thành phố giàu mạnh như Thượng Hải cũng vẫn tồn tại
những cửa tiệm không thể nhìn nổi như thế này.
Đạm Ngọc chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Trước mặt nàng là cô gái phục vụ ăn mặc khá tùy tiện, nói giọng phổ thông
không được chuẩn lắm và nụ cười cũng không có vẻ gì nhiệt tình. Đạm
Ngọc chỉ gọi một ly trà chanh.
Đạm Ngọc ngồi trong khung kính cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới không
âm thanh bên ngoài đang được bao phủ một màn mưa giăng giăng. Đôi khi,
nàng lạ lùng phát hiện ra một người nào đó vẫn đi lại bình thản mặc những
giọt mưa làm ướt áo. Đạm Ngọc vốn chẳng bao giờ là người đa sầu đa cảm.
Mưa to dần, những người vào quán cà phê tránh mưa cũng nhiều lên. Hoặc
một mình, hoặc có đôi, họ vừa vào quán đã vội vã giặt giũ những giọt nước
bám trên quần áo và mái tóc, miệng làu bàu than trời mưa to. Thế nên từ
ngoài nhìn vào, quán cà phê có vẻ thật đông vui tấp nập.
Cô gái phục vụ vẫn ăn mặc tùy tiện như lúc nãy nhưng nụ cười đã tươi tắn
hơn, bà chủ ngồi quầy thu tiền cũng đã tỉnh dậy tự lúc nào, những thớ thịt
trên khuôn mặt cũng nở ra sung sướng nhìn ngắm các thượng đế đang lũ
lượt kéo vào quán.
Khách đến đông rồi, cũng nên có chút thanh âm du dương mới hay. Thế
nên nhạc bắt đầu ì èo nổi lên từ những chiếc loa.
Độc tấu piano, thật là một phong vị khác lạ.
Nghe những âm thanh người ta gọi là nhạc đó, Đạm Ngọc thấy mình quả
vẫn còn kém hiểu biết quá. Hóa ra đàn piano cũng có thể phát ra được
những âm thanh sắc nhọn chát chúa đến thế. Vừa nghe đã biết ngay đó là
một trong những chiếc CD được bán mười một tệ một tá ở chợ giời. Miễn
cưỡng cố nghe thì cũng ra được là diễn tấu của Fritz Kreisler, nhưng những
ai không sành nghe nhạc (cũng không gọi đó là nhạc được) thì chắc sẽ
tưởng là đứa trẻ sáu tuổi học lớp một hàng xóm nghịch đàn piano. Đạm
Ngọc thầm thở dài chán chường cho những kẻ chuyên sao đĩa lậu và cả
những người thích mua đĩa lậu nữa.
Một cô gái, trông giống như một nhân vật điện ảnh đi lạc ra ngoài đời, cũng