rượi như sương sớm, mái tóc chưa chải ướt rượt, đôi mắt thấp thoáng ánh
cười.
Đạm Ngọc giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Hà Duy, nàng vẫn chưa thể
quen ngay được việc để một người đàn ông ôm ngang eo mình.
- Em kiểm tra xem, có phải là rơi mất cái gì rồi không?
Hà Duy nói vẻ bí mật.
- Trừ cái chìa khóa hôm nọ anh đưa em thì chẳng còn gì nữa cả. – Đạm
Ngọc nghĩ rồi nói chắc chắn.
- Ha ha… LOOK!
Anh chàng vui sướng đưa nắm tay ra trước mặt Đạm Ngọc, lòng bàn tay úp
sấp, rồi “hù” lên một tiếng xòe tay ra, một chiếc chìa khóa lấp lánh ánh bạc
xuất hiện dưới lòng bàn tay, xâu chìa khóa lúc lắc treo trên đầu ngón tay trỏ
nên không bị rơi xuống.
- Vừa rồi anh tìm thấy trong bồn tắm đấy! Anh nói rồi mà, hai người sống
bên nhau phải giống như hai bánh răng cưa ấy, khuyết đầy bổ sung cho
nhau, em bừa bãi lộn xộn thì anh buộc phải dùng tới bản lĩnh cẩn thận vốn
có của người đàn ông ưu việt thôi!
Hà Duy vừa nói vừa không ngừng lúc lắc chiếc chìa khóa, màu bạc của nó
phản xạ ánh sáng hắt ra từ trong phòng, in lên khuôn mặt mang đầy nét
thần bí của anh.
Đạm Ngọc thấy người đàn ông này sao mà ấu trĩ đến buồn cười:
- Thì cũng chỉ là tìm thấy chiếc chìa khóa thôi mà! Xem anh dương dương
tự đắc kìa! Giả sử như mà tìm thấy cả một cục tiền thì anh còn vui đến mức
nào?
Đạm Ngọc vừa nói vừa đưa tay ra cầm lấy chiếc chìa.
- Ấy!
Hà Duy kịp thời thu bàn tay lại làm Đạm Ngọc quơ vào khoảng không.
- Tiền, tiền, tiền! sao em hám tiền thế được nhỉ? Tiền có đổi được chìa khóa
phòng anh không? Anh giao chìa khóa cho em là biểu thị sự tín nhiệm của
anh đối với em. Nếu như anh đưa em một cục tiền thì đó lại là loại hành vi
khác rồi đấy. – Hà Duy khuôn mặt nghiêm khắc, vẻ cứng rắn giáo dục Đạm
Ngọc một bài.