pháp ấy. – Chạy vào khu phòng học rồi, Đạm Ngọc gắt gỏng, lần đi chơi
này đối với nàng thật chả ra làm sao cả.
- Ầy! em thật chẳng biết vui chơi là gì! Cái cảm giác lén lúc như thế này
hay đấy chứ! Giống như trò bịt mắt bắt dê hồi bé ấy, lúc bọn bạn sắp tìm
được anh, anh căng thẳng đến nỗi tim cứ đập thình thình, nhưng cái cảm
giác đó lại rất khó quên!
Miệng Hà Duy liến láu như súng liên thanh, và bắt đầu làm trò, nấp sau
chiếc cột trong hành lang, sung sướng khoa tay múa chân.
- Vớ vẫn! – Đạm Ngọc lườm, - Hóa ra anh đến đây để hồi tưởng tuổi thơ!
Xin lỗi, người ta có một tuổi thơ nghiêm túc, chưa biết đến mấy trò kích
động đó. Em về đây!
Đạm Ngọc nói rồi quay mình bỏ đi.
- Này, đừng đi! – Hà Duy thấp giọng nói, lại nắm tay Đạm Ngọc, lôi nàng
lên tầng bốn của tòa nhà. – Mục đích chuyến thăm trường hôm nay vẫn
chưa đạt làm sao đi được.
Hai người đứng trước một căn phòng có biển đề “Phòng âm nhạc”. Hà Duy
lại bắt đầu đảo mắt một vòng xem có ai không. Khi chắc chắn xung quanh
hoàn toàn vắng lặng anh chàng nhẹ nhành lôi ra chùm chìa khóa và tra vào
ổ.
- Anh làm gì thế? Chẳng lẽ anh đưa em đến đây ăn trộm thật à?
Đạm Ngọc thất kinh, vô tình đẩy giọng to lên mấy bậc.
- Suỵt!
Hà Duy tiếp tục mở cửa.
Ổ khóa lách cách. Theo đà cánh cửa mở ra, một chiếc dương cầm mới tinh
từ từ xuất hiện trước mắt hai người. ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, những tia
vàng nhảy nhót trên bề mặt đen bóng lấp lánh.
- Wow!
Đạm Ngọc không thể kìm được vẻ ngạc nhiên, thích thú bước ngay đến,
nhìn ngắm bóng mình in trên bề mặt bóng lộn của chiếc đàn. Hình bóng ấy
rõ ràng là đang rất sung sướng, niềm vui ánh lên trong đôi mắt tròn xoe.
Đạm Ngọc đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đàn, nói lẩm nhẩm:
- Lâu quá không chơi nhạc rồi! Nhớ không chịu được! mừng như bạn cũ