lâu ngày gặp nhau vậy.
- Ha ha, anh nhớ là em biết chơi dương cầm mà, mấy tháng rồi không được
**ng đến đàn chắc ngứa tay lắm phải không? Thế nên, anh cứ nghĩ mãi
xem ở đâu tìm được đàn cho em.
Hà Duy đứng đằng sau Đạm Ngọc, thấy vẻ mê ly trên gương mặt nàng, lại
càng cảm thấy mình thật là vĩ đại.
Đạm Ngọc vẫn thắc mắc:
- Sao anh có chìa khóa ở đây thế?
- Em vẫn chưa đoán ra à? A Lam dạy Ngữ văn ở đây! Cậu ta mượn thầy
dạy nhạc cho anh đấy.
Hà Duy hứng chí tung chìa khóa lên không rồi lại chụp gọn, nói một cách
tự đắc:
- Chỉ là anh không thích làm thôi, chứ đã làm thì việc gì chả xong!
- Xem anh vênh váo kìa… - Đạm Ngọc lườm anh chàng, còn anh ta thì vẫn
mang vẻ tự đắc như con nít. Không nhịn được, Đạm Ngọc nở nụ cười cảm
kích.
- Nhanh! Thử tay đi xem nào! Cho anh nghe thử khúc Tiên bồng thượng
giới đi!
Đạm Ngọc cười, ung dung ngồi xuống ghế, thử vài nốt:
- Âm sắc chưa ăn lắm, nhưng cũng tàm tạm rồi.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, đôi tay Đạm Ngọc lướt nhanh như múa trên
những phím đàn, như hai bóng hồng xinh đẹp tinh nghịch.
Hà Duy ngồi gần cửa sổ, nhắm mắt lại mặc cho ánh nắng vàng óng rọi
chiếu trên gương mặt, lắng nghe những âm thanh du dương Đạm Ngọc
đang chơi. Đôi khi, anh chàng hé mắt, nhìn ngắm gương mặt trẻ trung
thanh nhả của Đạm Ngọc, tưởng như mình quay về thời học sinh, tan học
xong vênh váo tới phòng nhạc đợi cô bạn gái khoa Nhạc xinh đẹp của
mình, đón nhận những ánh mắt ngượng mộ của đám bạn đồng môn và
người qua đường.
Người qua đường? Á, không phải là mơ. Ngoài cửa, thật sự có một người
đang đứng! Hà Duy sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế.
Người đàn ông lớn tuổi tức giận mở toang cửa: