THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 231

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thủy

Chương hai mươi sáu

Ý tôi quá rõ ràng, tôi kiến nghị thôi thì sát hại luôn Lý San.
Đạm Ngọc rõ ràng đã bị tôi dọa cho chết khiếp, nhưng nàng cố trấn tĩnh,
nghiêm túc nói:
- Anh đừng có mà quẫn quá rồi làm cái việc ngu ngốc ấy không khéo lại
liên lụy đến em!
- Ha ha, anh chả nói rồi đấy thôi, anh đến để bàn bạc với em mà! Ha ha, em
tưởng thật hả?
Lúc đó tôi không nhịn được, phá lên cười, thoáng chốc trở về bản tính vô tư
vốn có. Tôi nhăn nhở:
- Em bình thường toàn bảo anh nhu nhược yếu đuối, không làm được việc
lớn, sao hả, anh đóng vai sát thủ tốt đấy chứ!?
Đạm Ngọc lườm tôi một cái:
- Bây giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn đùa được!
- Là anh thấy cuộc sống hàng ngày của em quá nhiều áp lực, nên mới đùa
một tí, thay đổi không khí. Em xem, em bây giờ đi, hồi trước ở với anh
chẳng phải cả ngày vui vẻ sao?
Nói đến đây, tôi chợt nhớ về những ngày sống bên Đạm Ngọc hồi trước,
giọng tôi bỗng trở nên ân cần hơn.
Đạm Ngọc cũng lặng đi, không chịu nhìn tôi, nàng đưa mắt ra phía khác.
Nàng cứ trốn tránh như vậy làm tôi thấy buồn ghê gớm.
- Nói thật đấy, thôi thì chúng ta về với nhau đi! – Tôi nói.
Câu này hồi trước tôi đã nói rồi. Lúc đó nói ra xong, hai chúng tôi đều cảm
thấy vui sướng, ở một nơi xa lạ bỗng tìm được một chỗ dựa là điều vô cùng
quý giá. Nhưng lúc này nói ra câu đó, chẳng thể tránh khỏi giống như một
lời cầu xin thảm hại.
Thật ra lòng tôi biết rõ Đạm Ngọc sẽ lựa chọn bên nào nhưng tôi vẫn cứ nói
ra. Vứt bỏ lòng tự tôn của đàn ông, tôi nguyện cúi đầu trước sự cao quý của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.