THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 233

chẳng hiểu gì hết! Em bảo là anh ấu trĩ là bởi vì anh chẳng tưởng tượng nổi
đến ngày này ba mươi năm sau!
Cuối cùng thì Đạm Ngọc cũng đã nói ra, đối với tôi, đối với cái xã hội này,
đối với cha nàng, đối với tình yêu từ tận đáy lòng nàng.
Nàng hét xong những lời đó, tôi lặng người, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước
mắt của Đạm Ngọc, nhìn cô gái mới hai mươi hai tuổi nhưng dường như đã
thành thạo lõi đời. Nàng dùng cái tuổi thanh xuân tươi đẹp của nàng để nổ
lực phản đối cả xã hội.
Tôi đờ đẫn buông nàng ra, tôi hỏi chắc hẳn nàng cũng đã có một thời ngây
thơ trong sáng như những cô gái khác ư.
Đạm Ngọc nhìn tôi, cúi đầu, mãi lâu sau mới trầm tĩnh đáp:
- Anh làm sao mà biết được, sự ngây thơ của tôi đã bị bố tôi vặt đi hết từ
mẫu giáo rồi.
Dáng vẻ của Đạm Ngọc lúc đó thật sầu thảm. Tôi thương xót ôm nàng vào
lòng, nhẹ nhàng dỗ dành như dỗ trẻ con:
- Nói ra đi em! Nói cho anh biết, em sẽ nhẹ lòng hơn đấy.
Đạm Ngọc lắc đầu:
- Em không muốn nói, em không muốn nói với bất kỳ ai cả. Bởi vì dù sao
bố vẫn là bố, em không muốn con người em gọi bằng cha hơn hai mươi
năm lại bị ai đó nhìn như một con thú dữ.
- Cả anh cũng không nói?
- Ừ.
- Được rồi, chỉ cần em vui là được.
Tôi không muốn ép nàng nên chỉ thở dài, quyết định nói ra những điều tôi
vẫn hằng ấp ủ trong lòng bằng những lời chân thật nhất mà tôi có thể có.
- Thật ra, anh rất muốn cùng em rời khỏi nơi đây, rời khỏi Thượng hải, về
Tế Nam. Sinh một đứa con, sống cùng nhau trong một ngôi nhà bên bờ
sông. Hai vợ chồng ngày ngày ăn tối xong thì ra ngoài đi dạo, hóng gió
sông, cuối tuần thì về thăm bố mẹ, để cho con chúng ta cảm thấy ngày nào
cũng đều là Tết. Hạnh phúc thật ra rất bình thường nhưng lại sâu sắc vô
hạn. Cùng anh rời khỏi nơi này được không em?
Câu cuối cùng được tôi nói ra với giọng điệu vô cùng tha thiết, đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.