- Ghét quá đấy! Ai bảo anh nhại lại người ta! Quá đáng, em ghét anh!
- Ha ha ha, ầy, em chả bắt anh nhại lại còn gì? Ha ha ha ha…
…
Đôi nam nữ vẫn tiếp tục hú hí, tình tứ trong điện thoại như chốn không
người, tiếng cười của gã Lý Bân nghe vừa dâm đãng vừa châm biếm, tàn
nhẫn dội vào màn nhĩ tôi. Thật không ngờ, mới ít phút trước tôi vẫn còn
cân nhắc xem nên thuyết phục nàng thiên thần kiều diễm ấy như thế nào để
nàng đồng ý cùng tôi về sống nơi quê hương bình yên, đâu đâu cũng ngập
tràn hoa lá và nắng.
Tôi bỗng toàn thân nổi da gà. Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi đóng máy
lại, ngã ngồi xuống bệ toilet, ánh mắt đờ đẫn.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Đạm Ngọc nằm gối đầu trên bộ ngực đầy lông lá
của gã thư ký, nũng nịu: “Anh ghét thật đấy, ghét quá đấy…” Cái hình ảnh
tưởng tượng ấy khiến tôi điên người, nhưng nó vẫn tiếp diễn như một cuốn
phim quay chậm trong đầu tôi.
Nàng đã bắt đầu câu kết với gã thư ký của Tào Lợi Hồng từ lúc nào? Từ lúc
tôi ra sức phục vụ nàng như phục vụ, hầu hạ một vị thánh nữ? Từ lúc nàng
mặc bộ đồ dạ hội lộng lẫy như một cô dâu lạc bước xuất hiện trong phòng
khách nhà tôi? Từ lúc nàng mới đến Thượng Hải? Hay thậm chí sớm hơn?
Vì sao Lý Bân ra sức nói đỡ cho nàng, vì sao khi tôi tìm đủ cách biến Đạm
Ngọc thành của riêng thì nàng vẫn ung dung xinh đẹp lọt vào mắt xanh của
Tào Lợi Hồng? Tất cả những câu hỏi đó bỗng trở nên dễ giải đáp hơn bao
giờ hết.
Bỗng tôi nhớ đến lọ nước hoa đã mua tặng Đạm Ngọc, có lẽ nó cũng góp
phần giúp nàng mời gọi sự chú ý của càng nhiều người đàn ông khác. Tôi
nhớ đến những lời mật ngọt nàng rót vào tai tôi khi chúng tôi cùng ở trên
giường, nàng cũng dùng chính xác những lời ấy diễn lại với người đàn ông
khác… Tôi xoay mình, rướn cổ cuối xuống bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Vừa nôn tôi vừa rủa thầm trong đầu: Nhậm Đạm Ngọc, đồ ác độc! Tôi thật
khinh thường cô!
Nôn xong, tôi vẫn thấy những thù hận trong lòng không hề giảm bớt chút
nào, tôi muốn lập tức mở hộp máy ra mà cho đôi tình nhân thối tha kia một