THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 63

Hình như cái cầu thang máy này định vĩnh viễn hay sao ấy, cái bảng "Đang
sửa chữa" dường như đang cười vào cái mặt mang vẻ tức giận, ác độc của
tôi. Chả bù với mấy cái cầu thang máy trong toà nhà cuả Tào Lợi Hồng
đang ở, chỗ đó hỏng mất một cái thì ngang khác nào trời sập.
Con đường về khách sạn dường như dài ra vô tận. Đạm Ngọc ngồi phía sau
xe, nhàn nhã duyên dáng nhìn ra cửa sổ, nhưng đôi mắt thì bừng bừng
quyết tâm đòi gia nhập bằng được tầng lớp thượng lưu ở Thượng Hải.
Đôi mắt sáng như hai vầng trằng trăng rằm của nàng lúc nào cũng trong
trẻo như muôn đời nay vẫn thế, trong trẻo như thể muôn đời nay không hề
biết mình là thiên thần; khuôn mặt cũng muôn đời xinh đẹp, đẹp đến chẳng
còn biết gì xung quanh, vẻ đẹp mang chút dịu dàng, kiều diễm đến vô tội.
Tôi lắc lắc đầu, tự nói với mình: Sắc đẹp quả là một thứ thuốc độc giết
người, mà Đạm Ngọc thì không chệch đi đâu được, là một thứ linh đơn độc
ra trò.
Suốt dọc đường đưa Đạm Ngọc về, nàng không hề hé răng. Nhưng lúc
xuống xe, nàng nói một câu, câu nói làm tôi thật sự quyết tâm ném nàng
vào cái tổ của Tào Lợi Hồng cho xong:
- Lái xe của người khác đưa phụ nữ đi hóng gió không biết có cảm giác gì
nhỉ? Ha ha.
Lúc đóng cửa xe, Đạm Ngọc vừa cười vừa vỗ vao tôi, rồi dựa vào cánh cửa
bóng lộn, nói nhỏ gần như một tiếng thầm thì:
- Thế nhưng, tôi có thể làm cho chiếc xe này đổi chủ đấy!
Buổi tối, tôi gọi điện thoại cho Nhậm Đạm Ngọc, thông báo với nàng, ngày
mai gặp mặt con trai Tào Lợi Hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.