THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 64

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thuỷ.

Chương bảy

Sắp Tết rồi
Đạm Ngọc gọi điện cho *** nói Tết năm nay không về, ở lại Thượng Hải
làm thêm, tiện tìm việc làm ổn định luôn. Mẹ nàng ngạc nhiên, hỏi đi hỏi
lại mãi, rồi thủ thỉ dặn dò Đạm Ngọc thân con gái một mình ở ngoài phải
hết sức cẩn thận.
Trước lúc cúp máy, bà lại nói thêm: “Ngọc Ngọc, con nhất định Tết này
không về sao? Xin nghỉ không được sao?”
Đạm Ngọc thấy chạnh lòng, hơi ngập ngừng, “Vâng” qua loa rồi cúp máy.
Mẹ nàng lúc nào cũng hiền từ và đầu yêu thương. Bà là kiểu phụ nữ bình
dân, ngày ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm như một
quy luật. Tâm nguyện lớn nhất của bà là cả nhà được bình an.
Có lẽ theo quan niệm của mẹ nàng, ngày Tết mà cả nhà không sum họp
cùng nhau là sự đáng tiếc lớn nhất của cả năm, là một điều không vui khó
tưởng tượng được.
Đạm Ngọc ngồi trong quán cà phê, thầm gửi đến mẹ lời chúc sức khỏe năm
mới.
Ngoài của kính, khung cảnh rực lên một màu đỏ ngày Tết nhưng bọn trẻ
con đang tung tăng trên phố thì vẫn giữ thái độ bình thường như mọi ngày,
không thấy lộ vẻ gì là vui sướng đặc biệt.
Tuổi thơ trong ký ức của nàng, Tết không chỉ là một ngày lễ đơn thuần, còn
là một cái gì thuộc về tâm linh. Tiền mừng tuổi, pháo, đồ ăn Tết, nụ cười
của mọi người, tất cả đều là lý do làm nên sự phấn khích của lũ trẻ. Cả
ngày nô đùa chạy nhảy ở ngoài đường, mệt rồi thì quay về nhà ăn bữa cơm
đoàn viên, cả nhà bên nhau ngắm đêm xuân… Như bây giờ, ngày Tết đầy
đủ hơn xưa mà sao vẫn thấy thiếu đi cái gì. Hình như tuổi càng lớn, ngày
Tết càng trở nên tầm thường hay sao ấy?
Ngoài cửa sổ, một đứa bé trai được mẹ dắt đi, tay cầm búp bê Ultraman,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.