THIẾT CỐC MÔN - Trang 484

Quỳnh Mai

THIẾT CỐC MÔN

Hồi 49

Tử Vong cốc

Thân chàng nhẹ nhàng rơi dần xuống. Xuyên qua lớp sương mù trắng xóa,
một phút sau người chàng mới chạm chân đến mặt đất bằng.
Thì ra tròn núi rừng hẻo lánh này, thế mà lại có nơi kỳ hoa dị thảo, suối
trong đá trắng, phong cảnh đẹp đẽ như bồng lai, thật không khác nào như
cảnh tiên, không ai có thể tượng tưởng được.
Trước mặt chàng là cánh rừng cây xanh um bát ngát, sau khóm cây ấy ẩn
hiện những toà lâu cung đình nguy nga đồ sộ.
Văn Đồng đưa mắt nhìn quanh tứ bề một hồi, chàng do dự giây lát, rồi đành
đánh bạo cất bước tiến lên. Ngôi Uyển cung này được xây cất theo lối cổ
xưa, những cột trụ cao lớn chug quanh lại điêu rồng khắc phụng, chạm trổ
phật tiên, nhưng lạ một điều là sao chẳng thấy một bóng người, trong ngoà
đều im phăng phắc.
Văn Đồng đứng bên ngoài đưa mắt nhìn vào trong lòng thầm nhủ :
- “Chẳng lẽ ta đã xâm nhập vào đến đây thế mà người trong cốc tuyệt nhiên
không hay biết hay sao...”
Ý nghĩ ấy đã khiến cho chàng không tin những lời căn dặn của cụ già quái
gở là sự thực.
Vì cụ già đã từng căn dặn đến hai ba lượt, nhất thiết chớ nên gây sự lôi thôi,
nên cẩn thận và dè dặt cho lắm mới được, vì võ công của vị Cốc chủ này
cao siêu đến khó thể lường được.
Nếu đem những lời căn dặn của cụ già và xem tình hình trước mắt thì có lẽ
Cốc chủ đang im lặng chờ đợi cho con vật vào bẫy cũng nên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Văn Đồng cứ đứng yên chờ đợi nhưng không
thấy có gì động tĩnh cả, cũng không thấy một bóng người nào. Đang lúc
phân vân nghĩ ngợi, bỗng theo tiếng gió vọng lại một âm thanh thánh thót,
du dương. âm thanh ấy thật là quái lạ. Tiếng vanh nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện,
nghe lọt vào tai khiến cho người ta khó phân biệt được là tiếng đàn hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.