THIẾT CỐC MÔN - Trang 105

mắt thán phục liếc về phía Văn Đồng, mỉm cười nói :
- Kẻ đến hình như thân thủ chẳng kém, chúng ta có nên tìm nơi lẩn tránh
không?
Với lời lẽ ấy, tỏ ra chàng tùy theo ý muốn của Văn Đồng mà tùng sự.
Nhưng, Văn Đồng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, lắc đầu.
Phút chốc, tiếng động càng lúc càng to, ba bóng người đã từ dưới núi chạy
lên đến nơi, đứng ngay trước mặt hai người. Ba người vừa đến ăn mặc sắc
phục khác nhau râu dài lưng lép, ánh mắt sáng ngời.
Sáu luồng nhãn quanh cứ chăm chú nhìn về phía thiếu niên trẻ đẹp. Nghiến
răng kèn kẹt như hình muốn ăn tươi nuốt sống.
Lát sau, sáu luồng nhãn quang lại đi về phía Văn Đồng, tiếng cười lạnh
nhạt không ngớt phát ra.
Văn Đồng cảm thấy tức giận, hừ lên một tiếng hỏi :
- Các ngươi muốn gì, nói mau!
Một trong ba cụ già, thân hình cao lớn, mặc áo huỳnh bào bước lên một
bước cười dễ sơ :
- Tiểu tử buông lời nên cẩn thận, ngươi có biết lão phu ba người là ai
không?
Văn Đồng đinh ninh bọn họ cũng thuộc hạ của Thiên Huỳnh giáo. Vừa
nghe hỏi đôi mày dỉnh ngược khinh khi nói :
- Thì cũng như hạng vô sĩ của giang hồ. Chịu làm nô bộc của thiên hạ chứ
ai.
Cụ già áo vàng biến sắc giận dữ quát lớn :
- Tiểu tử! Cả “Xuyên Tây tam độc” cũng không nhận được sao mà dám
buông lời hồ đồ, hừ...
Văn Đồng lớn tiếng quát tháo :
- Ngươi “hừ” việc gì nghĩ tình không phải đồng bọn với “Thiên Huỳnh
giáo” thiếu gia tha cho đấy không mau cút đi.
Cụ già huỳnh bào khẽ cười, đưa tay chỉ về thiếu niên đẹp đẽ hỏi Văn Đồng
:
- Người này có phải là bạn của ngươi không?
Văn Đồng vốn tính thông minh vừa hỏi đã biết ngay thiếu niên này chắc có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.