THIẾT CỐC MÔN - Trang 245

Văn Đồng cười lên một tiếng lạnh lùng, nhún chân một cái, thân hình đã
vượt qua khỏi bóng đen, trầm giọng quát :
- Đứng lại!
Bóng đen ấy lúc nãy núp trên đọt cây đã bị chưởng lực của Văn Đồng đánh
cho thất đãm, giờ lại thấy khinh công của đối phương lợi hại, biết rằng
không còn hy vọng chạy thoát nữa, chỉ còn một nước giả đò bướng bỉnh,
đứng lại lớn tiếng hỏi :
- Tại sao tôn giá lại chận đường đi của lão phu!
Văn Đồng mỉm cười đưa mắt dò xét kể ấy từ trên xuống dưới...
Người ấy thân thế cân bằng, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lè, mình
mặc áo quần đẹp đẽ, lưng đeo trường kiếm, tuổi độ năm mươi.
Văn Đồng xem xét một hồi, thầm nghĩ :
- “Với tướng mạo cùng lối ăn mặc của kẻ này, đích là hầu tước của bọn
Thiên Huỳnh giáo chẳng sai. Nhưng trang viên đã hoang vắng từ lâu, hắn
đến đây để làm gì?”
Nghĩ thế, chàng lạnh lùng quát hỏi :
- Ngươi chỉ cần nói rõ mục đích đến đây để làm gì, ta sẽ để cho ngươi đi
ngay!
Gương mặt lạnh lùng của cụ già bỗng nở một nụ cười xảo trá, lớn tiếng nói
:
- Bổn tước không tin rằng ngươi có thể ngăn được ta!
Lời vừa dứt, thì song chưởng cũng đã tung ra, vận dụng mười thành công
lực, nhằm vào ngực Văn Đồng đánh tới.
Đúng lúc ấy, bỗng cũng có một tiềm lực mạnh mẽ từ phía bên phải Văn
Đồng đánh lén vào.
Kỳ thật, với thần sắc trên gương mặt của cụ già, Văn Đồng sớm đã hoài
nghi có điều mờ ám, giờ lại cảm thấy có hai kình lực đồng lúc phát ra từ hai
hướng khác nhau, nên chàng vận dụng thần công hộ thể, mặc cho chưởng
phong của đối phương đánh nhằm, tay mặt chàng liền đưa lên dùng chỉ
búng ra...
Hai luồng chỉ phong nhằm ngay hai hướng bắn tới, lập tức bóng người lăn
lộn, tiếng hét thảm thiết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.