THIẾT CỐC MÔN - Trang 25

Ngụy Vân Phi trầm giọng nói :
- Nhãi con cũng dám kháng cự sao!
Đồng nhi bỗng cảm thấy châu thân bị siết chặt, đầu óc choáng váng, bên tai
văng vẳng nghe hai tiếng “hự, hự” khô khan của hai lão già, kế đó người
cậu như mê man bất tỉnh...
Đến khi một luồng gió nhẹ thoảng qua trên người Đồng nhi tiếp theo là
những sự đau đớn cũng tiêu tan đi mất, một giọng nói hiền từ văng vẳng
bên tai :
- Hài nhi! Tỉnh lại đi, mọi việc đã qua cả rồi, có lẽ con có duyên số với lão
sư.
Đồng nhi từ từ mở mắt, cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm
ấm, bên cạnh là một cụ già râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ đang mỉm
cười nhìn cậu.
Nhưng sau lưng cụ già, người áo trắng đang đứng sừng sững nơi ấy, khiến
cho Đồng nhi sợ hãi khôn cùng, vội vã thu mình vào góc giừơng.
Cụ già tóc bạc ôn tồn nói :
- Hài nhi chớ có sợ, hắn không làm hại con đâu.
Lời nói dịu dàng đã khiến cho cậu bé Vũ Văn Đồng một ký ức “Người mẹ
hiền” bỗng những cảnh gian nan dần dần hiện lên đầu cậu, quá bi thương.
Cậu liền ngã người vào lòng cụ già khóc nức nở.
Lão già đưa tay vuốt ve lấy đầu cậu an ủi :
- Con ngoan, chớ nên khóc, ông biết con đã gặp phải lắm chuyện bi thương,
nhưng khóc mà có ích gì, bụng con đã đói rồi, mau ăn chút điểm tâm đi!
Đồng nhi vừa tức tưởi vừa nói :
Con không ăn đâu, con muốn báo thù, con phải giết cho sạch bọn người
hung ác ấy để báo thù cho cha mẹ cùng Hàn đại thúc của con.
Lão già gật đầu mỉm cười :
- Tốt lắm, tốt lắm, nhưng con không thể để bụng đói mà đi báo thù được.
Nói đến đây cụ già quay người ra sau tiếp lấy cái bát mà nẫy giờ người áo
trắng đang đứng chực sẵn nói :
- Đây là cháo lòng nấu với rễ tranh ngàn năm ăn vô rất có ích cho thân thể,
con ăn xong rồi ngủ đi một giấc, mai dậy lão sẽ dạy cách cho con báo thù,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.