THIẾT CỐC MÔN - Trang 325

Văn Đồng nào chịu để cho ông ta phải chiệu lụy vì mình, nên quay sang
Thần Quân nghiêm nghị :
- Đổng tiền bối chớ nên làm thế.
Đoạn chàng đưa mắt nhìn về Tuyết Phách Ông, nhíu mày quát lớn :
- Lão thất phu! Thiếu gia cho ngươi biết tay trước đã.
Lời dứt thì chưởng cũng đã vung ra, nhằm ngay Hổ Sát đánh tới.
Tuyết Phách Ông như đã biết trước nên vừa thấy đối phương động thủ. Ông
cũng liền quát lớn một tiếng tung chưởng ra ngăn đỡ.
“Bùng” một tiếng long trời lở đất, cát bụi tung bay cuồng phong nổi dậy
trong đám bụi mù Tuyết Phách Ông lảo đảo dội sau ba bước sắc mặt tái
xanh. Riêng về Văn Đồng đứng y bất động thần uy lẫm lẫm khiến cho ai
nấy thảy đều kinh sợ.
Tuyết Phách Ông sau khi đứng vững lại xong, bỗng lại buộng lên tiếng
cười ha hả đưa tay chỉ mặt Văn Đồng nói :
- Tiểu tử! ngươi ngông cuồng dùng cả chân lực giờ đây chỉ cần một tiếng
trống giục, cũng đủ đưa mạng ngươi về cực lạc rồi, ha ha! Giờ cho dù
ngươi đập bể chiếc trống ấy được đi nữa, nhưng với tiếng động liệu ngươi
có còn thoát khỏi được không.
Nói dứt ông ta lại buông một tràng cười đắc ý.
Văn Đồng lạng lùng nói :
- Bổn thiếu gia đây dễ gì bị ngươi dừng lời lẽ để uy hiếp!
- Uy hiếp? Ha ha ha!
Tuyết Phách Ông dùng tay chỉ về chiếc thuyền trầm giọng tiếp :
- Bốn người bạn của ngươi đừng tưởng rằng có chiếc lưới rách của lão
Đổng mà che chở được đâu, chỉ sau mười hai tiếng đông hồ khỏi cần tiếng
trống của lão phu thúc giục, họ vẫn phải bị ngải hành chết.
Văn Đồng nghe nói không khỏi kinh tâm đôi mắt giận dữ nhìn trừng về đối
phương, đầu óc đang tính toán một cuộc đối phó.
Thần Quân đứng bên lên tiếng :
- Tuyết Phách Ông, nếu ngươi không chịu đưa thuốc giải độc ra Đổng mỗ
bất kể hậu quả thế nào cũng quyết liều mạng với ngươi một phen.
- Hừ nếu lão phu không có gì chắc chắn thì đâu dại mang thân đến đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.