THIẾU NIÊN TỨ ĐẠI DANH BỘ - Trang 47

Máu thịt tung toé bầy nhầy, không còn phân biệt được ai với ai, anh

hùng, chiến binh đều nát bấy. Họ không thể cử động, chỉ có thể giương mắt
nhìn hai đao phủ kia chém vào thân thể, còn “sâu sắc,” “gần gũi” hơn cả
tình nhân quấn quít, băm họ thành trăm ngàn mảnh, giả sử họ còn sống
cũng không phân biệt nổi đâu là thịt da của kẻ khác, đâu là thịt da trên thân
thể mình.

Họ không chết trên chiến trường, mà chết trên bàn ăn.

Kinh Bố Đại tướng quân vừa quan sát cuộc hành hình, vừa ăn uống rất

vô tư ngon miệng. Bữa cơm này đương nhiên đã được hai tâm phúc của
hắn là Trương Vô Tu và Tống Vô Hư kiểm tra kỹ càng rồi mới dâng lên.

Các ngươi theo ta mấy chục năm, đã có thế lực, ngày sau nếu ta không

đề phòng, vợ ta yếu ớt, con ta nhỏ dại, nào có phải đối thủ của các ngươi?
Ta không thể không giết các ngươi.

Đại tướng quân xoa xoa thật mạnh cái đầu trọc lốc, buông ra một câu.

- Các ngươi biết rõ rành rành tên “Cái Thế Vương” kia dám dùng chữ

“Vương” trong tên hiệu, trong khi Đại tướng quân ta hãy còn tại vị, vậy mà
còn không nhìn ra dã tâm sài lang của hắn, đúng là đáng giết!

Hắn khẳng định lại một câu “Đáng giết.”

Thố Đại sư và Cẩu Đạo Nhân vô tình ngeh thấy câu này, lưỡi đao trên

tay bất giác dừng lại.

Họ cho rằng sắp có nhiệm vụ mới, họ sắp được đánh một trận thật dài,

thật thống khoái.

Khi Đại tướng quân rời khỏi mật thất, mùi máu tanh đã sớm theo gió

truyền ra ngoài, hắn cũng ngửi thấy một thứ mùi quỷ dị bám trên thân thể
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.