THIẾU PHỤ ĐAM MÊ - Trang 219

bàn, cô vợ thì khom người trước tủ buýp phê. Họ đã hiểu. Mỗi người trong
họ ớn lạnh nhận ra ý nghĩ riêng của kẻ đồng loã. Khi đọc được dự định
thầm kín của nhau trên gương mặt ngao ngán, họ cảm thấy thương xót và
ghê tởm.

Bà Raquin cảm thấy kết cục đã gần kề, nhìn họ với đôi mắt trừng trừng
nhức buốt.

Rồi đột nhiên Thérèse và Laurent bật lên thổn thức. Một cơn kích động tột
cùng làm tan nát lòng họ, ném họ vào tay nhau, yếu đuối như những đứa trẻ
con. Dường như có cái gì đó êm ái và xót xa thức tỉnh trong lồng ngực họ.
Họ khóc lóc mà không nói nên lời, nghĩ đến cuộc sống bùn lầy mà họ đang
ngụp lặn trong đó và còn tiếp tục nếu họ đủ hèn nhát để sống tiếp. Trong
khi đó, hồi tưởng lại quá khứ, họ có cảm giác mệt mỏi và ghê tởm chính
mình, đến nỗi họ cảm thấy một nhu cầu lớn lao được nghỉ ngơi, được trống
rỗng. Họ trao đổi cho nhau ánh mắt sau cùng, ánh mắt cảm ơn đối diện với
con dao và ly thuốc độc. Thérèse cầm lấy ly, uống cạn một nửa và trao cho
Laurent nốc cạn một hơi. Đó là một tia chớp. Họ ngã vật lên nhau, chết tức
thì, cuối cùng tìm được niềm an ủi trong cái chết. Miệng của thiếu phụ
chạm hờ trên cổ người chồng nơi vết sẹo mà hàm răng của Camille đã để
lại.

Hai xác chết nằm suốt đêm trên nền gạch của phòng ăn, vặn vẹo, lăn lóc,
được soi sáng bởi những tia vàng vọt của ngọn đèn hắt ra từ cái chụp đèn.
Và trong gần mười hai giờ, cho đến trưa ngày hôm sau, bà Raquin, cứng đờ
và câm nín, lặng nhìn chúng dưới chân mình không chán mắt, nghiền nát
chúng bằng những tia mắt nặng trĩu.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.