THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 123

bao nhiêu ngày cần thiết để anh có thể thực hiện lời hứa với Gita, “Được tự
do ân ái bất cứ khi nào, ở bất kỳ nơi đâu chúng ta muốn.”

Mệt lả, họ nằm trong vòng tay nhau. Gita thiếp đi còn Lale cứ thế ngắm

cô suốt một lúc lâu. Cuộc chiến thể xác giữa họ đã kết thúc, được thay thế
bằng cơn xáo động dữ dội trong lòng Lale. Nơi này đã làm gì chúng tôi thế
này? Nó đã biến chúng tôi thành cái gì thế này? Chúng tôi có thể tiếp tục
được bao lâu nữa? Cô ấy đã tưởng hôm nay tất cả sẽ kết thúc. Tôi đã gây ra
nỗi đau đó. Tôi không bao giờ được làm thế nữa.

Anh sờ tay lên môi. Nhăn mặt. Nó xua tan tâm trạng u tối của anh và anh

mỉm cười khi nghĩ cơn đau đó do đâu mà có. Anh nhẹ nhàng hôn Gita để
đánh thức cô.

“Này em,” anh thì thầm.
Gita lật úp người lại và nhìn anh, vẻ lo lắng. “Anh ổn chứ? Anh có vẻ, em

không biết nữa… Mặc dù lúc bước vào đây em rất lo lắng, nhưng bây giờ
nghĩ lại em mới nhớ, lúc đó trông anh kinh khủng lắm.”

Lale nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.
“Chuyện gì thế anh?”
“Anh chỉ có thể nói rằng anh đã tiến thêm một bước vào vực thẳm nhưng

đã lùi lại thoát khỏi đó được.”

“Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết chứ?”
“Chắc không đâu. Đừng ép anh, Gita.”
Cô gật đầu.
“Giờ có lẽ em nên quay lại văn phòng để Cilka và các bạn khác biết em

không sao cả.”

“Ừm. Em muốn ở lại đây với anh, mãi mãi.”
“Mãi mãi là lâu lắm đấy.”
“Hoặc có lẽ là ngày mai,” cô đáp.
“Không, sẽ không như thế đâu.”
Gita quay đầu đi, đỏ mặt, cô nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.