THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 171

“Anh xin lỗi, em nói đúng,” anh bảo. “Cái chết nào cũng là chết. Anh sẽ

cố gắng không bi quan quá.”

“Em muốn anh được là anh khi ở bên em, nhưng tình trạng này kéo dài

quá lâu rồi, Lale ạ, và đối với chúng ta, một ngày cũng đã là quá dài.”

“Thông minh và xinh đẹp. Anh sẽ không bao giờ quên họ, em biết chứ?”
“Em đã không thể yêu anh nếu anh quên họ. Họ là gia đình anh, em biết

chứ. Em biết em nói ra điều này thì hơi kỳ quặc nhưng anh sẽ bày tỏ lòng
tôn trọng họ bằng cách sống sót, sống sót qua được nơi này và nói cho cả thế
giới biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.”

Lale ngả người hôn cô, trái tim anh trĩu nặng yêu thương và buồn đau.
Một tiếng nổ long trời vang lên, làm rung chuyển mặt đất dưới chân họ.

Từ phía sau khu nhà hành chính, họ nhảy dựng lên và chạy ra phía trước tòa
nhà. Tiếng nổ thứ hai khiến họ nhìn về lò hỏa thiêu gần đó – khói bốc lên và
khắp nơi ồn ào náo loạn. Đám Sonderkommando chạy khỏi tòa nhà, phần
lớn lao về phía hàng rào bao quanh trại. Súng đại bác khạc đạn từ nóc lò hỏa
thiêu. Lale nhìn lên thấy mấy Sonderkommando ở trên đó, đang bắn như
điên. Bọn SS bắn súng máy hạng nặng để trả đũa. Chỉ trong vài phút chúng
đã chấm dứt cuộc bắn giết.

“Chuyện gì thế nhỉ?” Gita hỏi.
“Anh không biết. Mình phải vào trong nhà thôi.”
Đạn găm xuống mặt đất xung quanh họ khi bọn SS nhắm vào bất kỳ ai

trong tầm mắt. Lale lôi Gita nép vào một tòa nhà. Thêm một vụ nổ ầm ĩ nữa.

“Đó là Lò Thiêu số bốn – ai đó đã cho nổ nó. Chúng ta phải ra khỏi đây

thôi.”

Tù nhân chạy ra khỏi tòa nhà hành chính và bị bắn hạ ngay.
“Anh phải đưa em về khu của em. Đó là nơi duy nhất em được an toàn.”
Tiếng thông báo vang trên loa phóng thanh: “Tất cả tù nhân phải quay về

khu của mình. Chúng bay sẽ không bị bắn nếu đi ngay bây giờ.”

“Đi đi, nhanh lên.”
“Em sợ quá, anh đưa em theo với,” cô bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.