THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 170

CHƯƠNG 23

S

uốt mấy tuần liền, những lúc bên nhau, Lale và Gita chủ yếu chỉ im lặng,

cô cố gắng an ủi anh nhưng chẳng ích gì. Anh đã kể cô nghe chuyện gì xảy
ra và dù hiểu vì sao anh đau khổ, cô vẫn không tài nào cảm nhận giống anh
được. Đâu phải lỗi tại cô vì cô chưa bao giờ biết đến cái gia đình kia của
Lale. Cô đã rất vui khi nghe anh kể chuyện về bọn trẻ, chuyện chúng nỗ lực
để được chơi dù không có đồ chơi, đá quả bóng làm bằng tuyết hoặc vụn
vải, xem ai có thể nhảy cao để chạm tới được thanh gỗ trên tòa nhà, hoặc
chủ yếu chỉ chơi đuổi bắt. Cô cố gợi anh kể về gia đình ruột thịt của anh
nhưng Lale trở nên cứng đầu và không chịu nói thêm bất kỳ điều gì nếu cô
không chia sẻ thêm thông tin về cuộc đời cô. Gita không biết phải làm sao
để giải mã nỗi đau khổ của Lale. Hơn hai năm rưỡi, cả hai đều đã phải chịu
đựng thời kỳ tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại. Nhưng đây là lần đầu tiên cô
thấy Lale chìm vào hố tuyệt vọng sâu đến thế. “Thế còn hàng nghìn người
dân mình thì sao?” một ngày nọ cô hét vào mặt anh. “Thế còn những gì anh
đã chứng kiến ở Auschwitz, với Mengele thì sao? Anh có biết bao nhiêu
người phải chịu đựng hai cái trại này không? Anh có biết không?” Lale
không trả lời. “Em đã thấy những tấm thẻ ghi tên và tuổi – trẻ em, ông bà
già – em thấy tên và số của họ. Em thậm chí còn không đếm được con số lớn
đến thế nữa kìa.”

Lale không cần Gita phải nhắc anh nhớ số người đã đi qua các trại. Chính

anh đã đánh dấu vào da thịt họ chứ còn ai. Anh nhìn cô, cô chăm chăm nhìn
mặt đất. Anh nhận ra rằng với anh họ chỉ là những con số còn đối với Gita
họ là những cái tên. Công việc của cô cho cô biết về những người này nhiều
hơn anh. Cô biết tên tuổi họ và anh nhận ra những thông tin đó sẽ ám ảnh cô
suốt cuộc đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.