THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 168

Lale đứng như trời trồng, chong mắt nhìn cho tới khi người cuối cùng

được đưa lên xe tải. Chiếc xe lăn bánh và anh chầm chậm bước về khu nhà
vắng lặng đến kỳ dị. Anh đi ngủ lại. Nhưng không sao ngủ được.

Buổi sáng, Lale, bồn chồn lo lắng, đến gặp Leon và họ quần quật làm việc vì
nhiều chuyến xe chở người mới đã đến.

Mengele vừa săm soi những hàng người lặng thinh vừa từ từ tiến đến bàn

thợ xăm. Tay Leon run rẩy khi ông ta lại gần. Lale nhìn sang cố trấn an cậu.
Nhưng thằng khốn kiếp đã thiến cậu chỉ cách có vài bước chân. Mengele
dừng lại xem họ làm việc. Thỉnh thoảng ông ta săm soi một hình xăm, khiến
Lale và Leon càng thêm căng thẳng. Điệu cười tự mãn chết chóc không hề
biết mất khỏi mặt ông ta. Ông ta cố nhìn vào mắt Lale nhưng anh không bao
giờ ngước mắt lên quá tầm cánh tay anh đang xăm.

“Thợ Xăm, Thợ Xăm,” Mengele nói, vươn người qua bàn, “hôm nay có

thể tao sẽ tóm mày đó.” Ông ta nghiêng đầu, vẻ tò mò, như thể thích thú khi
làm Lale khó chịu. Rồi, bỡn cợt xong, ông ta thong thả bỏ đi.

Có cái gì đó nhè nhẹ rơi trên đầu Lale, anh liền nhìn lên. Tro bụi phun ra

từ lò hỏa thiêu gần đó. Anh bắt đầu run rẩy và đánh rơi cây bút xăm. Leon
cố giữ anh ngồi cho vững.

“Anh Lale, sao thế? Có chuyện gì thế?”
Tiếng kêu của Lale bị tiếng khóc nấc chẹn lại. “Bọn khốn khiếp chúng

mày, bọn khốn kiếp chúng mày!”

Leon đang nắm chặt tay Lale, cố giúp anh bình tĩnh lại thì Mengele nhìn

về phía họ và bắt đầu tiến lại. Lale bỗng nhiên nổi giận đùng đùng. Anh
không còn kiểm soát bản thân được nữa. Cô Nadya. Anh cố gắng đến tuyệt
vọng kiềm chế bản thân khi Mengele đến. Anh cảm giác mình sắp nôn ra
đến nơi.

Hơi thở của Mengele phà vào mặt anh. “Mọi chuyện đây vẫn ổn chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.