THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 203

Nhiều tuần sau đó, Lale và Fredrich vẫn ngày hai chuyến đi vào làng. Anh
trở nên nổi tiếng ở đó; thậm chí những phụ nữ chưa bao giờ đến biệt thự
cũng biết anh là ai và chào anh khi gặp. Cửa hàng và quán ăn là hai địa điểm
yêu thích của anh và chẳng bao lâu sau, các cô gái đã tụ tập ở đó vào khoảng
thời gian họ biết anh sẽ đến. Anh thường được các khách quen chào đón
bằng một nụ hôn lên má và lời đề nghị tham gia tiệc tùng đêm đó. Họ có vẻ
thật sự không vui khi anh không bao giờ tham gia.

Một ngày nọ trong quán ăn, Serena, bồi bàn ở đó, nói lớn, “Lale, khi

chiến tranh kết thúc, anh sẽ cưới em chứ?” Các cô gái khác cười khúc khích,
còn một người phụ nữ lớn tuổi hơn tặc lưỡi.

“Cô ấy thích anh lắm đấy, Lale ạ. Cô ấy chẳng muốn gã Nga nào dù gã có

bao nhiêu tiền đi nữa,” một vị khách nói thêm.

“Em rất đẹp, Serena à, nhưng tiếc là trái tim tôi đã thuộc về người khác

rồi.”

“Ai cơ? Cô ấy tên gì?” Serena giận dữ hỏi.
“Cô ấy là Gita và tôi đã hẹn ước với cô ấy rồi. Tôi yêu cô ấy.”
“Cô ấy đang đợi anh à? Cô ấy ở đâu?”
“Tôi không biết bây giờ cô ấy ở đâu, nhưng tôi sẽ tìm ra cô ấy.”
“Sao anh biết là cô ấy vẫn còn sống?”
“Ồ, cô ấy còn sống mà. Cô đã từng có cảm giác hiển nhiên biết một điều

gì đấy chưa?”

“Em không chắc lắm.”
“Thế thì cô chưa bao giờ yêu rồi. Hẹn gặp các cô sau nhé. Sáu giờ đúng

nhé. Đừng đến trễ đấy.”

Những lời chào tạm biệt đồng thanh theo anh ra tận cửa.

Đêm đó, khi Lale bỏ thêm một viên hồng ngọc lớn vào quỹ đặc biệt của
mình, một cảm giác nhớ nhà khủng khiếp bao trùm lấy anh. Anh ngồi thừ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.