THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 204

trên giường một lúc lâu. Các kỷ niệm về quê nhà đã bị những ký ức chiến
tranh vấy bẩn. Tất cả mọi thứ và mọi người anh quan tâm giờ đây chỉ hiển
hiện trước mắt anh qua những lớp kính đã bị mờ tối bởi đau thương và mất
mát. Cố lấy lại bình tĩnh, anh trút chiếc tất ra giường và đếm những viên đá
quý anh đã cố gắng lén lút cất đi trong mấy tuần qua. Rồi anh bước thơ thẩn
ra ban công. Dạo này đêm đang ấm áp hơn và vài người dự tiệc đang ở
ngoài thảm cỏ, một số đi thơ thẩn còn số khác hình như đang chơi trò trốn
tìm. Tiếng gõ cửa phòng khiến anh giật mình. Kể từ đêm đầu tiên, Lale đã
khóa cửa dù anh có trong phòng hay không. Chạy vội đến mở cửa, Lale thấy
mấy viên đá quý nằm trên giường liền kéo vội tấm chăn che đi. Anh không
thấy viên hồng ngọc mới nhất rơi xuống sàn.

“Sao mày phải khóa cửa?” Fredrich hỏi.
“Tôi không muốn phải ngủ chung giường với các đồng nghiệp của anh,

theo tôi quan sát thì một số người không hứng thú với các cô gái tôi dẫn về
cho họ.”

“Tao hiểu rồi. Mày đẹp trai thế cơ mà. Mày biết rõ là nếu mày có cùng

khuynh hướng ấy thì họ sẽ thưởng cho mày hậu hĩnh lắm.”

“Tôi không có khuynh hướng đó đâu.”
“Thế mày có thích một trong số các cô gái đó không? Họ được trả tiền rồi

đấy.”

“Không, cảm ơn anh.”
Fredrich để ý thấy một vật lấp lánh trên tấm thảm trải sàn nhỏ. Hắn cúi

xuống nhặt viên hồng ngọc lên. “Thế cái này là gì vậy?”

Lale nhìn viên đá quý, vẻ ngạc nhiên. “Mày giải thích đi, vì sao mày có

cái này, Lale?”

“Chắc là nó bị mắc kẹt trong lớp vải lót của túi quần.”
“Thế à?”
“Thế anh nghĩ nếu tôi lấy nó thì tôi có để đó cho anh thấy không?”
Fredrich săm soi anh một hồi. “Tao nghĩ là không.” Hắn bỏ túi viên đá

quý. “Tao sẽ trả nó về lại hầm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.