THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 207

đó. Bên trong, người trưởng ga ngồi lắc lư trên ghế, đầu chúi về phía trước
như thể đang cố đánh tan cơn buồn ngủ. Lale lùi lại khỏi cửa sổ và giả vờ ho
húng hắng trước khi bước đến với vẻ tự tin dù anh không thật sự cảm thấy
thế. Người trưởng ga, giờ đã tỉnh dậy, bước đến ô cửa sổ, mở cửa ra đủ rộng
để nói chuyện.

“Tôi giúp gì được cậu đây?”
“Con tàu này, nó đi về đâu vậy?”
“Bratislava.”
“Tôi đi tàu này được không ạ?”
“Cậu có tiền trả không?”
Lale lôi chiếc tất từ trong áo vét ra, lấy hai viên kim cương đưa cho ông.

Trong khi anh làm thế, tay áo trái xốc lên để lộ hình xăm. Người trưởng ga
cầm lấy hai viên đá quý. “Toa cuối nhé, ở đó không ai làm phiền cậu đâu.
Dù vậy, sáu giờ sáng mai tàu mới rời ga.”

Lale liếc nhìn đồng hồ trong ga. Còn tám tiếng nữa.
“Tôi đợi được. Chuyến tàu này chạy mất mấy tiếng?”
“Khoảng một tiếng rưỡi.”
“Cảm ơn bác. Cảm ơn bác nhiều.”
Lale đang đi về phía toa cuối thì ông trưởng ga gọi anh đứng lại, ông đuổi

kịp anh và đưa cho anh thức ăn cùng một cái bình cách nhiệt.

“Chỉ là một cái sandwich vợ tôi làm thôi, nhưng cà phê nóng và đậm

lắm.”

Nhận lấy thức ăn và cà phê, hai vai Lale chùng xuống và anh không ngăn

được nước mắt. Anh nhìn lên trưởng ga và ông cũng rơm rớm nước mắt
quay người, đi về phía văn phòng.

“Cảm ơn bác.” Khó khăn lắm anh mới bật ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.