THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 209

CHƯƠNG 28

B

ratislava. Lale bước xuống tàu để đi vào thành phố nơi anh đã từng sống

và hạnh phúc, nơi đáng lẽ anh đã sống hết mình trong ba năm qua. Anh đi
lang thang qua những khu vực anh từng biết quá rõ. Nhiều nơi giờ đây khó
mà nhận ra, bởi bom đạn. Ở đây giờ không còn gì cho anh nữa. Anh phải
tìm đường về Krompachy, cách chừng hai trăm năm mươi dặm: đây sẽ là
một hành trình dài về nhà. Anh phải mất bốn ngày trời đi bộ, thỉnh thoảng đi
nhờ xe ngựa một đoạn, một chặng ngồi trên lưng ngựa và một chặng ngồi xe
kéo. Khi cần trả phí, anh dùng cách duy nhất anh có thể: chỗ này một viên
kim cương, chỗ kia một viên ngọc lục bảo. Cuối cùng anh cũng đi trên con
đường nơi anh đã lớn lên và đứng bên kia đường đối diện với ngôi nhà của
gia đình anh. Những cây cọc ở hàng rào phía trước đã không còn, chỉ còn lại
hai cọc vẹo vọ. Hoa lá, từng là niềm tự hào và niềm vui của mẹ anh, giờ đã
bị cỏ mọc um tùm bóp nghẹt. Thanh gỗ xù xì đóng lên ô cửa sổ vỡ.

Một bà cụ bước ra khỏi căn nhà đối diện và huỳnh huỵch đi về phía anh.
“Mày đang làm gì ở đây thế? Cút đi!” bà hét lên, tay khua chiếc muỗng

gỗ.

“Cháu xin lỗi. Chỉ là… Cháu từng sống ở đây.”
Bà cụ nhìn anh, dần dần nhận ra. “Lale hả? Cháu đấy à?”
“Vâng. Ôi, bà Molnar, bà đấy ư? Bà… Bà trông…”
“Già đi chứ gì. Bà biết chứ. Trời đất ơi, Lale, có thật cháu đấy không?”
Họ ôm chầm lấy nhau. Họ nghẹn ngào hỏi thăm sức khỏe nhau, chẳng ai

để ai trả lời cho ra đầu ra đũa cả. Cuối cùng, bà cụ hàng xóm cũng dứt ra
khỏi anh.

“Cháu đứng ngoài này làm gì thế? Vào đi, vào nhà đi.”
“Có ai sống ở đó không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.