THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 54

CHƯƠNG 5

S

áng Chủ nhật đã đến. Lale nhảy khỏi giường, vội vàng đi ra ngoài. Mặt

trời đã lên cao. Mọi người đâu hết rồi nhỉ? Chim chóc đâu? Sao không hót?

“Chủ nhật rồi!” anh reo lên vu vơ. Đang định xoay một vòng thì anh thấy

mấy khẩu súng trường từ các chòi canh cạnh đó chĩa vào mình.

“Ôi, khỉ thật.” Anh chạy trở vào khu nhà trong khi những phát súng xuyên

thủng bình minh yên tĩnh. Dường như bọn lính gác muốn dọa anh một trận.
Lale biết hôm nay là ngày tù nhân ngủ dậy muộn, hay chí ít là không rời khu
nhà của họ cho tới khi cơn đói quặn ruột buộc họ phải đi đến chỗ có cà phê
đen và miếng bánh mì nguội duy nhất. Bọn lính gác xả thêm một loạt súng
nữa vào tòa nhà, cho vui vậy thôi.

Trở lại căn phòng nhỏ của mình, Lale đi tới đi lui, tập dợt những lời đầu

tiên anh sẽ nói với cô.

Em là cô gái đẹp nhất anh từng gặp, được chọn rồi bị loại. Anh cảm thấy

hầu như chắc chắn rằng với cái đầu trọc lốc và quần áo rộng thùng thình, cô
sẽ chẳng cảm thấy mình đẹp đẽ gì. Dù vậy anh vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ
câu đó. Nhưng có lẽ tốt nhất chỉ nên nói đơn giản – Em tên gì? – rồi tùy tình
hình.

Lale ép mình phải ở trong phòng cho tới khi bắt đầu nghe thấy những âm

thanh giờ đây đã trở nên quen thuộc với anh, khi cả trại thức dậy. Đầu tiên
tiếng còi báo động xuyên thấu giấc ngủ của các tù nhân. Rồi bọn SS chưa
tỉnh rượu, thiếu ngủ và cáu kỉnh, quát tháo ra lệnh. Đám vại đựng đồ ăn sáng
kêu lanh canh trên đường tới từng khu nhà; những người tù khiêng chúng
rên rỉ vì họ ngày một yếu hơn còn đám vại mỗi lúc một nặng thêm.

Anh đi lững thững tới quầy ăn sáng và nhập hội những người cũng được

quyền ăn thêm. Như thường lệ, họ trao nhau những cái gật đầu, những cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.