THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 55

nhướng mày và thỉnh thoảng là nụ cười thoáng qua. Chẳng ai nói với ai lời
nào. Anh ăn nửa phần bánh mì của mình còn nửa kia nhét vào tay áo, xắn
tay áo lên cho nó khỏi rơi ra. Nếu có thể, anh sẽ dành phần này cho cô. Nếu
không, nó sẽ là của Leon.

Anh quan sát những người không phải làm việc hòa vào đám bạn từ các

khu nhà khác và tản mát thành từng nhóm nhỏ ngồi tận hưởng nắng hè được
chừng nào hay chừng đó. Mùa thu đã ngấp nghé rồi. Anh dợm bước về phía
sân trại chính để bắt đầu tìm kiếm, và rồi nhận ra anh không mang theo cặp.
Phao cứu sinh của mình. Anh không bao giờ rời phòng mà không mang theo
nó, thế mà sáng nay anh lại quên. Đầu óc mình để đâu thế cơ chứ? Anh chạy
về phòng và lại trở ra, mặt mày nghiêm chỉnh, cặp trong tay – một người
đang thi hành nhiệm vụ.

Trong một quãng thời gian dường như dài dằng dặc, Lale đi giữa các bạn tù,
nói chuyện với những người quen sống ở Khu 7. Suốt thời gian đó, anh
không ngừng đưa mắt tìm kiếm các nhóm con gái. Anh đang nói chuyện với
Leon thì thấy tóc gáy dựng đứng lên, cảm giác nhồn nhột khi bị nhìn. Anh
quay người. Cô ở đó.

Cô đang chuyện phiếm với ba cô gái khác. Thấy anh đã thấy mình, cô

dừng lại. Lale bước về phía các cô gái và bạn cô lùi lại, hơi kéo giãn khoảng
cách giữa họ và người lạ, họ đã nghe kể về Lale. Cô bị bỏ lại đứng một
mình.

Anh đến cạnh cô gái và lại bị hút vào đôi mắt cô. Bạn cô khẽ cười khúc

khích làm nền. Cô mỉm cười. Một nụ cười hàm tiếu, ngập ngừng. Lale gần
như mất tiếng. Nhưng rồi anh lấy lại can đảm. Anh đưa cho cô miếng bánh
mì và bức thư. Trong thư, không thể kiềm lòng được, anh đã nói với cô rằng
anh không thể ngừng nghĩ về cô.

“Em tên gì?” anh hỏi. “Anh phải biết tên em.”
Phía sau lưng anh, ai đó nói, “Gita.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.